Tần Nghi Ninh nghiêm mặt, thấp giọng nói: “Hiện nay thế cục đã đến lúc nguy ngập hơn hết, vừa rồi Chung đại chưởng quỹ đã cho người tới báo, cả kinh thành đã bị binh mã Đại Chu bao vây kín kẽ tầng tầng. Trước kia là quân binh của ta canh giữ cửa thành, không cho phép bách tính đi ra, còn giờ là người của ta đều bị kinh khiếp ẩn trốn trong thành, giữ vững cổng thành, cho dù có muốn thả người đi cũng không đi được.”
Người cả nhà nghe đều lo lắng đến trắng bệch mặt mày, nhất thời có loại cảm giác như mây kín phủ kín kinh đô, thành lầu nghiêng ngả.
“Vậy thì phải làm sao mới được đây, đất nước này có phải sắp mất rồi?” Lão Thái Quân sợ tới nước mắt đã dâng đầy trong hốc mắt.
Tần ma ma vội dâng khăn tay lau nước mắt cho lão Thái Quân.
Nhị phu nhân nói: “Nghi tỷ nhi, nếu thật như vậy, đáng lý chúng ta phải cố giữ ở nhà mới phải chứ. Giờ ta sắp dọn nhà, phải dọn đi đâu đây?”
Tần Nghi Ninh đáp: “Nhị thẩm, việc chúng ta nên làm bây giờ không phải cố giữ, mà là nhất định phải rời khỏi nơi này. Thẩm nghĩ thử xem, nay cửa thành đã đóng kín, lương thảo trong thành e cũng phải đưa ra cho binh lính ngoài tiền tuyến trước tiên, lại thêm là hiện chúng ta còn có ba mươi hai vạn lính giữ thành, lương thảo phải tiêu hao hết bao nhiêu?”
“Tình hình của dân chúng còn khó khăn hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116325/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.