"Nhạc phụ bớt giận.” Thấy Tần Hòe Viễn thật sự giận dữ, Bàng Kiêu lẳng lặng quỳ xuống, bất chấp bản thân mang tước vương, hơn nữa còn là nguyên soái của quân Đại Chu.
“Nhạc phụ tức giận, muốn răn dạy thế nào cũng được, nhưng dù thế nào cũng đừng nói những lời đau lòng như vậy. Ta biết vì trận chiến này, nhất định Nghi tỷ nhi sẽ phải gánh chịu rất nhiều gian khổ, mà không chỉ Nghi tỷ nhi, rất nhiều dân chúng cũng sẽ bị tổn hại, cho nên hôm nay mới có hành động cưỡng ép đưa nhạc phụ tới đây.”
“Nhạc phụ là người thần cơ diệu toán, nhìn thấu suốt sự việc, lẽ nào không rõ tiểu tế là thân bất do kỷ? Ngài yêu thương dân chúng, yêu thương Nghi tỷ nhi, ngài mắng ta thế nào cũng được, nhưng ngài đừng nói ta không quý trọng nàng ấy, hiện giờ tim ta như bị dao cắt vậy!”
Bàng Kiêu cúi đầu quỳ xuống, càng nói càng nhún nhường, thật lòng cũng không trách Tần Hòe Viễn nổi giận với mình.
Hắn đã nghe Hổ Tử miêu tả về thảm trạng ở kinh thành Đại Yên, trong lòng vô cùng thương xót, lại nghĩ tới bản thân Tần Nghi Ninh cũng đang chịu tình cảnh đó, vết thương trên người nàng còn chưa hoàn toàn hồi phục, lại phải cả ngày chịu đói, lòng hắn đã sớm đau như bị dao cắt, huống hồ Tần Hòe Viễn cũng suốt ngày ở trong đó?
Tần Hòe Viễn nhìn xuống Bàng Kiêu, nhất thời cũng không biết nên đối xử với hắn thế nào cho phải.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116311/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.