Người của Bàng Kiêu làm việc rất gọn gàng lưu loát, lúc hừng đông đã đưa Tần Hòe Viễn về tới trong thành.
Tần Hòe Viễn không chút do dự, sáng sớm liền đi gặp Uất Trì Yến.
Ông không phải là một người để tâm vào chuyện vụn vặt, biết rõ đại thế đã mất, vẫn muốn học cái gọi là “trung thần lấy cái chết để bày tỏ chí khí”.
Việc phò tá Thái Thượng hoàng nhiều năm như vậy, cùng với vài lần lên voi xuống chó, đã khiến Tần Hòe Viễn từ một người tràn đầy lý tưởng đơn thuần, biến thành một người biết nghĩ cho gia đình như hiện giờ.
Nếu đã biết đấu không lại Đại Chu, thì chi bằng nghĩ biện pháp làm thế nào để giúp Hoàng thượng thật sự thu được lợi ích lớn nhất.
Hôm nay tâm trạng Uất Trì Yến rất dễ chịu, có lẽ do hôm qua gặp được Tần Nghi Ninh, đến bây giờ nhắm mắt lại, trong đầu hắn vẫn hiện rõ dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn của Tần Nghi Ninh khi nàng cúi đầu tiễn hắn xuống núi.
Cũng có thể là, sau khi gặp Tần Nghi Ninh, rốt cuộc một chút chấp nhất vốn có trong đầu hắn đã hoàn toàn bị phá vỡ. Uất Trì Yến cảm thấy như thể đã được cắt đứt khỏi gông xiềng nặng nề, từ tinh thần đến thể xác đều có cảm giác nhẹ nhàng thoải mái.
“Hoàng thượng, Tần Thái sư cầu kiến.”
“Mau mời vào.” Uất Trì Yến đang có chuyện muốn nói với Tần Hòe Viễn, nên giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116309/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.