"Xin thỉnh an tiểu thư.” Người trong bóng tối cầm đèn đi tới, chính là Khải Thái.
Tần Nghi Ninh cười hỏi: “Cha ta ở trên xe sao? Mau dẫn ta qua đó.”
Khải Thái cười nói: “Bẩm tiểu thư, lúc tiểu nhân vừa phụng mệnh ra ngoài, Hầu gia vẫn chưa rời cung. Hầu gia bảo tiểu nhân đưa tiểu thư tới chờ một chút ở tòa nhà mà Hoàng thượng ban cho Hầu gia ở tạm bên ngoài ngoại thành. Với lộ trình này, khi chúng ta tới đó, thì hẳn là Hầu gia cũng đã đi ra rồi. Hầu gia còn đưa cho tiểu thư một ít lương khô, là loại bánh bột ngô tạp dùng trong quân đội, bảo tiểu thư khi trở về mang theo cho lão Thái Quân và người nhà.”
Tần Nghi Ninh hơi do dự, nhưng rốt cuộc vẫn gật đầu.
“Được rồi, vậy chúng ta cũng mau chóng khởi hành đi.”
Thứ nhất, Khải Thái là người theo bên người phụ thân nàng hai mươi mấy năm rồi, là người đáng tin.
Thứ hai, bên người nàng có Ký Vân và Băng Đường làm bạn, còn có Mục Tĩnh Hồ ngấm ngầm đi theo, cũng không sợ có nguy cơ gì.
Tần Nghi Ninh liền cùng Ký Vân và Băng Đường lên xe ngựa.
Đương nhiên là Khải Thái ngồi bên ngoài với người đánh xe.
Ngọn đèn bão chập chờn trong bóng đêm, xe ngựa từ đường nhỏ xóc nảy đi về phía đường lớn bằng phẳng rộng rãi, đi một mạch tới ngoại thành.
Hiện nay trong thành đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116304/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.