Bàng Kiêu đáp: “Báo xong từ lâu rồi.”
Quý Trạch Vũ tung mình tiêu sái nhảy xuống khỏi lưng ngựa, tiện tay ném dây cương cho tùy tùng sau lưng, sóng vai đi chung với Bàng Kiêu.
“Họ Tần, ngươi giết rồi?”
“Chưa.”
Hai người vào cửa thành, bước trên con phố kinh thành phồn hoa, nhất thời đều không ai nói gì.
Cả hai đều có diện mạo cao lớn anh tuấn, một mặc áo khoác lông chồn màu đen, khí thế bức người, một khoác áo lông cáo trắng tinh, đầu đội cái nón rộng của áo choàng, mặt mày lạnh tanh. Sóng vai đi chung, quả thực hấp dẫn ánh mắt của vô số dân chúng trong kinh thành.
Không ít người đã nhận ra, người áo đen chính là chủ soái Hổ Bí quân, Trung Thuận thân vương Bàng Kiêu. Áo trắng thì là chủ soái Long Tương quân, Định Bắc Hầu Quý Trạch Vũ.
Chẳng qua bởi đang ở bên ngoài, lại không biết hai vị đại nhân vật tay nắm binh quyền này đang có chuyện quan trọng gì hay không, thế nên không một ai dám tiến tới quấy rầy.
Vừa đi, Bàng Kiêu vừa không nguôi lo lắng cho sức khỏe Tần Nghi Ninh. Kinh thành nằm ở phương bắc, là vùng quan ngoại Tần Nghi Ninh chưa từng tới bao giờ. Ngay ở mùa đông phương nam nàng cũng đã lạnh đến như vậy, đến nơi này há có thể chịu nổi? Huống hồ thân thể nàng suy yếu dài ngày, khí huyết chưa đủ, lúc chia tay lại còn đang bị ho.
Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116280/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.