Quả nhiên là trời không tuyệt đường người!
Có vùng đất được sưởi ấm bởi suối nước nóng này, sẽ không lo không giấu được dấu chân!
Tần Nghi Ninh chạy trên con đường đầy tuyết tới phía trước một đoạn, cố ý để lại một loạt dấu chân rẽ sang hướng khác, sau đó bước lên một bụi cây rồi nhảy vào một vùng đất đen phủ đầy lá thông, cẩn thận tiến về phía trước mấy bước.
Trên mặt đất có luồng khí trắng bốc lên, lòng bàn chân hơi ấm áp. Tần Nghi Ninh sợ để lại dấu chân, mà phía trước lại có tuyết đọng, cho nên nàng dứt khoát cột vạt áo choàng vào thắt lưng, nhanh nhẹn trèo lên một cây tùng cao to, chọn một chỗ cành lá rậm rạp và chắc chắn, ngồi vào đó.
Theo động tác của nàng, tán cây cao to khẽ lay động, tuyết đọng trên cành là rơi xuống, nhưng khi vừa chạm đất, liền tan ra.
Lúc này, Tần Nghi Ninh mới dám âm thầm hít sâu mấy hơi.
Đúng lúc này, một loạt tiếng chân truyền tới.
Tần Nghi Ninh vội nín thở, cả người cứng đờ như một khúc gỗ, không dám cử động, khiến mình trở thành một phần của gốc tùng to lớn này.
Cách đó không xa, có hai tên thổ phỉ đang đi tới, một tên cầm thanh cương đao trong tay, một tên cầm gậy gỗ to đường kính cỡ chén uống rượu, cả hai đều cúi nhìn dấu chân trên mặt đất, lập tức đuổi theo vết chân mà vừa rồi Tần Nghi Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116276/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.