"Hổ Bí quân là tâm huyết nhiều năm của Vương gia, ta không thể để người khác không dưng chiếm giữ.” Tần Nghi Ninh hơi nhếch mép, trong đôi mắt hạnh tràn ngập vẻ tự tin, ngời sáng một cách đáng sợ.
Dáng vẻ đã tính trước mọi việc đâu vào đó của nàng khiến Tạ Nhạc nhớ tới vị Vương gia đã ra roi thúc ngựa trở lại kinh thành.
Vẻ mặt của Tạ Nhạc càng thêm phần chăm chú.
Tần Nghi Ninh lại nói: “Huấn luyện một người còn không dễ, huống hồ là một đội quân mười vạn người. Không những mỗi binh sĩ đều có năng lực tác chiến xuất sắc, mà Hổ Bí quân còn có trận pháp xuất chúng, trị quân nghiêm ngặt. Một đội quân như sói như hổ như vậy, ở trong tay Vương gia là một tấm lá chắn vững vàng tự bảo vệ, đặt vào tay người khác, thì có thể là lợi khí sát nhân. Vị Tả đại nhân kia thật sự có bản lĩnh lớn như vậy sao? Ta thấy chẳng qua là ông ta được lòng của Thánh thượng mà thôi, ta sẽ khiến ông ta làm mất lòng Hoàng thượng!”
“Ý của Tần tiểu thư là gì?”
“Vương gia chạy về kinh tiếp tục giả bệnh, kế sách “Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương” này thực sự quá phiêu lưu, tuy lần này có thể may mắn qua ải, nhưng Thánh thượng cũng đã biết việc Vương gia tự ý điều binh, chỉ là không bắt được tại chỗ mà thôi, tuy nhiên vướng mắc đã hình thành trong lòng rồi. Như vậy, sự đề phòng và mưu tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116262/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.