Tả Tiến Vĩ suất lĩnh hai vạn Hổ Bí quân, dẫn theo gia quyến của những hàng thần Đại Yên cứu được, trùng trùng điệp điệp lên đường về kinh. Dọc đường, tinh thần ông ta vô cùng phấn khởi, vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa có “Bàng Kiêu” ngồi bên trong, rất sợ “tên xảo trá” kia sẽ nửa đường bỏ chạy.
Tuy nhiên, dọc đường “Bàng Kiêu” lại rất an phận, có lẽ là do bệnh rất nặng, hắn hoàn toàn không thể xuống xe, ở bên cạnh chỉ có một Giáo úy trẻ tuổi đi theo và một cô bé bảy tám tuổi mới được Hổ Bí quân cứu trên núi, chăm sóc thuốc thang.
Tả Tiến Vĩ đã từng gọi cô bé kia ra chỗ khác hỏi chuyện, nào ngờ cô bé kia lại bị câm điếc, chỉ biết rụt rè nhìn người khác, lộ rõ dáng vẻ khờ khạo, chất phác của người sống trong núi sâu, khiến Tả Tiến Vĩ hoàn toàn không còn hứng thú gặng hỏi.
***
Cùng thời gian đó, ở kinh thành, Hoàng đế Lý Khải Thiên đọc xong mật báo thứ hai do Tả Tiến Vĩ gửi về, tức giận hầu như không kiềm chế được.
Y tiện tay ném bản tấu lên bàn, bưng tách trà bằng sứ trắng bên tay trái, nhưng vì phẫn nộ mà tay run run khiến nắp tách trà rung lên leng keng, nước trà suýt nữa bắn ra ngoài.
Lý Khải Thiên tức giận ném tách trà xuống đất: “Trà ai pha đây? Nóng bỏng thế này, làm sao trẫm uống!”
“Thánh thượng thứ tội!” Cung nữ ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116259/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.