Đêm nay, thậm chí cả trong mơ, Tần Nghi Ninh cũng mỉm cười. Trong mơ, Bàng Kiêu cứ cúi mặt xuống hỏi nàng: “Nàng cứ ở lại bên cạnh ta có được không?” Ở trong mộng, nàng táo bạo gật đầu, thẳng thắn thành khẩn hơn trong hiện thực rất nhiều.
Trước đây, Tần Nghi Ninh thường có suy nghĩ mơ hồ về tương lai, thế nhưng bây giờ thì đã khác, nàng nhất định phải ở lại bên cạnh hắn, cho dù sẽ gặp bao nhiêu trắc trở, cho dù hắn rơi vào nghịch cảnh như thế nào, nàng cũng sẽ không buông tay. Nếu có khó khăn gian khổ, nàng và hắn sẽ cùng vượt qua.
Sáng sớm hôm sau ngủ dậy, trong lúc Tần Nghi Ninh được Ký Vân và Tiêm Vân hầu chải đầu, thì Băng Đường vốn dậy sớm đi nghe ngóng, đã quay về.
“Cô nương, hôm nay Vương gia đi sớm, nói là hôm nay có đại triều hội, phải đi sớm.”
Băng Đường mỉm cười cầm một cái túi nhỏ đeo vào cổ Liên Tiểu Chúc đang ngồi ăn điểm tâm ở bên cạnh.
Trên mặt vẫn còn dính vụn thức ăn, Liên Tiểu Chúc cúi đầu nhìn cái túi kia, cầm lên ngửi ngửi, rồi lập tức vui mừng mỉm cười, chạy đến trước mặt Tần Nghi Ninh khoe vật quý.
“Tỷ tỷ, thơm quá.”
“Ừ, trong túi hương này có cánh hoa khô, còn có mấy loại dược liệu, tiết trời này ngửi nhiều một chút có thể phòng cảm mạo.”
Băng Đường biết Liên Tiểu Chúc mồ côi không nơi nương tựa, lại nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116193/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.