Tần Nghi Ninh vô cùng kinh ngạc.
Nàng là ai kia chứ? Chẳng qua là một cô gái nhỏ mà thôi, làm sao có vinh dự để “bọn cướp” chú ý tới và bắt cóc cha mẹ và người nhà của nàng, chỉ để nàng tiến cung tham gia tuyển tú?
Hoang đường, thật sự là hoang đường!
Thấy vẻ mặt Tần Nghi Ninh hết sức khó coi, Nhị lão gia và Tam lão gia cũng ủ rũ.
Nhị lão gia nói: “Nghi tỷ nhi, Nhị thẩm của cháu đi theo tổ mẫu của cháu tới đây trở về, đã kể lại chuyện ở đây cho ta nghe rồi. Ta và Tam thúc của cháu cũng nhận thấy, quản gia trong phủ thất lễ với cháu như vậy, có lẽ là do trong lòng Trung Thuận thân vương có khúc mắc với cháu, hẳn là hắn vẫn ghi hận mối thù giết cha.”
Đây chính là điều mà Tần Nghi Ninh và Bàng Kiêu phối hợp để biểu hiện ra như vậy, do đó Tần Nghi Ninh chỉ im lặng gật đầu. Dáng vẻ cô đơn cúi đầu của nàng khiến người khác thương xót.
Nhị lão gia than thở: “Nhị thúc biết, từ khi về nhà, cháu không có được một ngày yên tĩnh, lại rốt cuộc vì đại cục mà khiến cháu bị thua thiệt. Lần này cũng vậy, tổ mẫu cháu lo lắng cho phụ thân cháu, lại sợ nhà chúng ta táng gia bại sản, cả nhà sẽ không sống nổi ở kinh thành, do đó đã không hỏi cháu mà báo danh cho cháu rồi. Nhị thúc cũng biết, thế này là ấm ức cho cháu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116190/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.