"Lời này là thật?” Nghe vậy, lão Thái Quân xúc động bật dậy, nắm chặt tay Tần Nghi Ninh, hỏi, “Có tin về phụ thân ngươi rồi?”
Chưa đợi Tần Nghi Ninh trả lời, lão Thái Quân đã vội vã nói ngay: “Nó thật đúng là vô lương tâm, tại sao lại không viết thư cho ta? Còn không biết cho ta hay nó đã bình an, chẳng lẽ trong lòng không còn quan tâm tới người mẹ này nữa rồi?”
Nước mắt lão Thái Quân lại tuôn rơi, Tần ma ma vội vàng lấy khăn tay tới cho bà lau nước mắt.
Tần Nghi Ninh bất đắc dĩ nhìn Nhị lão gia, kế đó rời mắt đi.
Nhị lão gia thầm biết là nếu mình còn không lên tiếng thì sẽ không ổn thật, liền nói: “Mẫu thân nói gì vậy, tính cách đại ca ra sao người hiểu rõ nhất, nếu thật sự có thư, chẳng lẽ đại ca lại không hỏi thăm người trước?”
“Không có thư tới?” Lão Thái Quân thoáng sửng sốt, nước mắt quên cả rơi, kinh ngạc nói, “Chẳng lẽ Nghi tỷ nhi hỏi thăm được từ nơi khác? Phụ thân ngươi hiện vẫn còn tốt? Nó đang ở đâu?”
“Cháu cũng không biết phụ thân ở đâu, nhưng tin rằng với trí tuệ của phụ thân, nhất định người đang sống rất tốt.”
“Ngươi nói thế là ý gì, rốt cuộc đã có chuyện gì?”
Thấy lão Thái Quân nóng nảy, lại bắt đầu có ý to tiếng cãi cọ khóc lóc, Tần Nghi Ninh vội vàng nói chuyện Kinh sát ra. Thấy đám nữ quyến vẫn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116165/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.