Tần Hòe Viễn gầy đi rất nhiều, gương mặt lâu không cạo râu càng trông rõ hai gò má hóp lại. Nhưng khí thế quanh người thì lại trầm ổn áp lực, dẫu đang nở nụ cười thì tia sáng sắc bén trong mắt cũng khiến người ta không thể khinh thường.
Tần Nghi Ninh liền biết ngay, nhất định lần này ra ngoài phụ thân đã trải qua rất nhiều chuyện.
Thấy Tần Nghi Ninh xách váy lao thẳng ra ngoài, tia sắc lẻm trong nụ cười của Tần Hòe Viễn nhạt bớt, tay vỗ lên vai con gái yêu, cười bảo: “Ta biết con sẽ bình an vô sự mà.”
Tần Nghi Ninh nở nụ cười thật tươi: “Phụ thân, mấy ngày qua người vẫn tốt chứ? Mẫu thân con đâu?”
Tần Hòe Viễn cười đáp: “Mẫu thân con đi sau.”
Tiếng nói vừa dứt, đã thấy Nhị phu nhân và Tần ma ma một trái một phải đỡ lão Thái Quân bước nhanh ra.
“Mông ca nhi, Mông ca nhi của ta! Cuối cùng con cũng về rồi! Sao chưa nói tiếng nào đã đi biệt tăm như thế? Con làm thế là lấy mạng ta thật rồi!”
Lão Thái Quân la lối nhào lên, ôm chặt Tần Hòe Viễn không ngừng than vãn, khiến tất cả mọi người không khỏi xót xa theo.
Bấy giờ, Tần Hòe Viễn quỳ xuống trước mặt lão Thái Quân, giọng nói cũng thoáng run rẩy, “Mẫu thân, là nhi tử bất hiếu, khiến người âu lo. Người cứ đánh con mắng con cũng được, nhưng ngàn vạn lần chớ nên khóc quá làm hư thân thể.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116163/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.