Thấy xung quanh không còn ai khác, Liêu phu nhân liền trịnh trọng hành lễ với Tần Nghi Ninh, thấp giọng nói: “Minh chủ, vừa rồi đã đắc tội.”
Tần Nghi Ninh vội vàng đứng lên đỡ: “Không cần đa lễ, xin hãy mau đứng lên.”
Liêu phu nhân lại trở về vị trí mới ngồi, nói: “Vốn tất cả mọi người đều lo chúng ta chưa từng gặp mặt, sợ ta tới bên người sẽ bị thị vệ của quý phủ bắt lại, may mà người thông minh, mới nhìn đã nhận ra ta.”
Tần Nghi Ninh cười nói: “Ngươi đã nói là phu nhân của Liêu Đường chủ rồi, làm sao ta lại không biết là ai được?”
“Người là thiên kim tiểu thư, để đám đàn ông thô lỗ tới bên cạnh thì suy cho cùng vẫn không tiện, vậy nên mọi người nghĩ đi tính lại, để ta phụ trách tiếp cận người, người có gì sai bảo có thể nói thẳng cho ta, vậy cũng có thể bớt được ít chuyện khó xử.”
Tần Nghi Ninh nói: “Làm khó cho mọi người phải cẩn thận như vậy. Lần này là ngươi một thân một mình tới đây hay là mọi người đều đã rời khỏi Đại Yên rồi?”
Nét mặt Liêu phu nhân thoáng qua một vệt bối rối, cười bảo: “Hồi bẩm Minh chủ, hôm nay trong minh chỉ còn lại hơn trăm người rường cột khi trước. Mọi người đều nghĩ là nếu không cần phản đối chính sách tàn bộ của Đại Yên triều, vậy nhiều miệng cũng phải ăn cơm, thế nên liền tập trung vào việc kinh doanh. Bốn vị Đường chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116132/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.