Thực khách trong đại sảnh lúc này tuy không nhiều nhưng cũng tuyệt đối không ít, cho dù đã đeo khăn che mặt, chậm rãi bước lên trước nhờ sự hầu hạ của hai tì nữ thì Tần Nghi Ninh vẫn cảm nhận được ánh mắt nhìn vào của mọi người.
Lúc này Lục phu nhân đang ngồi ngay ngắn trên một vị trí gần cửa sổ ở đại sảnh, tuy kiêu căng nâng cằm, trong đôi mắt xinh đẹp vẫn mang nụ cười giễ cợt, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ không khó phát giác trong ấy còn có vẻ đố kị.
Lục phu nhân là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, việc nàng ta thích nhất chính là ánh mắt mọi nam nhân nhìn chăm chú vào mình.
Nhưng trong chớp mắt khi Tần Nghi Ninh vừa xuống lầu, cả tầng đại sảnh rộng đến vậy mà bao tiếng nói chuyện và nhai cơm đều dừng lại, thậm chí còn không ai tiếp tục gắp thức ăn, ngay cả Nhị đường ca mà xưa nay nàng ta kính trọng đang ngồi cạnh cũng dừng lại động tác rót rượu.
Trẻ tuổi đúng là tốt quá! Nếu nàng ta trẻ hơn mười mấy tuổi, tin chắc con mắt những người này sẽ phải dính chặt vào người mình, không còn hồn vía ngó những người khác nữa.
Đối diện tầm mắt chứa đầy khinh thường và khiêu khích của Lục phu nhân, Tần Nghi Ninh khẽ mỉm cười. Lụa mỏng nhạt màu che đi hai lúm đồng tiền trên má nàng, nhưng đôi mắt hạnh sáng rực rõ kia thì lại như vành trăng non cong cong, trong xinh đẹp còn để lộ mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116130/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.