Bầu không khí trên xe ngựa vô cùng nặng nề, Tần Nghi Ninh thức trắng cả đêm, lại thêm cú sốc vì nghe tin Kinh Trập sắp bị xử chém khiến đầu nàng đau như sắp nứt, sắc mặt cũng cực tệ hại, tựa vào vách tường gỗ trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, đầu ngón tay day day mi tâm.
Tần Hòe Viễn nói: “Phụ thân cứ tưởng con đã về nhà rồi, không ngờ còn đang canh giữ ở nha môn Ngũ thành binh mã ti. Vừa rồi về nhà, mẫu thân con lo lắng lắm, bấy giờ ta mới biết con đang ở đây.”
“Khiến phụ thân bận tâm rồi, là con gái không phải.” Tần Nghi Ninh mở mắt, đôi mắt sáng vằn đầy tia máu, “Đêm qua phụ thân cũng không về nhà ư? Là vẫn luôn ở bên Thánh thượng?”
“Phải.” Tần Hòe Viễn cũng mang nét mặt đầy mệt mỏi, nói: “Hôm qua khi Trình Thượng thư dẫn người vào cung, đúng lúc ta cũng có mặt.”
Tần Nghi Ninh cười khổ nói: “Phụ thân không nói, con cũng biết là phải múa lưỡi một phen. Là con không phải, gây cho người rắc rối lớn như thế.”
Tần Hòe Viễn nghe vậy lại cười, nói: “Sao có thể tính là con không phải? Suy cho cùng con cũng chỉ là người đứng giữa không dưng chịu tội. Tính ra thì căn nguyên vẫn là do hôm ấy ngựa của phụ thân bị đội ngũ bọn chúng làm cho kinh sợ, phụ thân không muốn nhượng bộ, cũng không muốn để những tên nhị thế tổ đó không nể nang cố kỵ quấy rầy bách tính trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116080/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.