Lâm Thi Dĩnh lần này bị thương coi như có thể nói là có cơ hội được nghỉ ngơi, nhưng mà cũng vì chân bị thương nên cô đâu có đi đâu chơi được, toàn ngồi nằm ở nhà làm bé ngoan, nếu là trước đây thì chuyện chả có vấn đề gì, nhưng mà bây giờ thì...
Hai người ngồi trước bàn ăn, hôm nay Hàn Duẫn Nghiên dậy sớm đi mua sữa đậu nành và bánh quẩy.
Chuyện Lâm thị chết dí ở nhà Hàn Duẫn Nghiên, Lâm baba và Lâm mama đã quen luôn rồi, Lâm thị nói như thế này, vì muốn hại vị Phật Gia có thể thoải mái ân ái, con sẽ cố ở nhờ hàng xóm sát vách. Mà câu nói này đổi lại là cái liếc mắt của Lâm mama và vẻ mặt cười như không cười của Hàn Duẫn Nghiên.
Hôm nay Hàn Duẫn Nghiên lại phải tiếp tục công việc, dù là khoảng cách ngắn thôi, tầm 7 8 giờ tối là có thể về nhà, điều này tượng trưng cho việc cô phải một mình trong nhà như chó già trong xó tận 12 tiếng. Hai người mới ở cạnh nhau được có 46 tiếng 25 phút thôi mà T^T ~
Điệu bộ tội nghiệp của Lâm thị làm Hàn Duẫn Nghiên vừa thấy yêu vừa thấy buồn cười. Nàng đưa tay vỗ vỗ đầu người trước mắt, động tác này giống như vuốt lông chó cưng ý.
"A Dĩnh Ngoan, tối tôi sẽ về mà,"
"Nhưng vẫn là lâu lắm." Lâm thị chu chu mỏ.
Không biết có phải nhờ đêm đó hay không, mà từ khi đó Lâm Thi Dĩnh hình như có thêm chút đáng yêu, tuy vẫn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-dong-yeu-nghiet-nay-la-cua-toi/2642310/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.