"Cậu đã khỏi bệnh chưa?"
Câu nói này truyền tới tai Hàn Duẫn Nghiên không sót một chữ, chỉ là Hàn Duẫn Nghiên lại không hiểu lắm ý nghĩa của nó.
"A Dĩnh, cậu đang nói cái gì?"
Câu nói này làm Lâm thị có điểm hối hận rồi, đời người luôn có phải chuyện không muốn người khác biết, Hàn Duẫn Nghiên đem cuốn sổ giấu đi hiển nhiên là không muốn để cho người khác biết.
Suy nghĩ một chút, Lâm Thi Dĩnh quyết định thay đổi phương thức, cô thay đổi giọng điệu, cực kỳ ôn hòa nói "Hàn Duẫn Nghiên, ai ai cũng sẽ có một đoạn đường đời như vậy."
Okie, fine~ càng nói càng tùm lum rồi, từng chữ của Lâm Thi Dĩnh nói ra, nàng hiểu hết, nhưng khi chấp nối lại thì nàng cái gì cũng không hiểu.
"Lâm Thi Dĩnh, nói tiếng người đi.!"
Thường ngày Hàn Duẫn Nghiên rất thích gọi A Dĩnh, A Dĩnh, bởi vì nàng cảm thấy như vậy mới thân mật, nhưng mà lần này gọi đầy đủ tên, là đầy đủ tên nha. Lâm thị theo bản năng lập tức ngồi thẳng ưỡn ngực, chả biết trong não hoạt động ra sao mà cô tròn rõ vanh vách phun ra câu "Tôi tuyệt đối không xem trộm nhật ký của cậu.!"
Ngu ngốc, quá là ngu ngốc.! Chưa đánh đã khai, khác nào vách áo cho người xem vế*.!
Cơ mà chào đón cô không phải là tiếng cười trầm hiểm của Hàn Duẫn Nghiên.
"Nhật ký?" Hàn Duẫn Nghiên nhíu nhíu mày, giọng nói nghi hoặc "Tôi có thói quen viết nhật ký khi nào???"
._.? Thế cái thứ cô đang cầm trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-dong-yeu-nghiet-nay-la-cua-toi/2642308/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.