Bóng đêm sâu thẳm, xe lẳng lặng dừng ở cửa ra vào, Giang Ngu nhìn chăm chú đèn đuốc sáng chưng ở cửa lớn khách sạn, đáy mắt lại một mảnh lạnh lẽo. Thẳng đến người đi vào trong đã một lát, cô ấy mới chậm rãi thu hồi tầm mắt. "Đi thôi." Kéo màn che lên. Sau khi tài xế đỗ xe tốt, Giang Ngu cũng không lập tức đi xuống, mà an tĩnh ngồi đó vài phút. Túi giấy màu bạc rất quen thuộc, là món quà ngày hôm qua cô tặng bạn nhỏ. Mới một màn vừa rồi kia, nếu cô ấy đoán không sai, bạn nhỏ hẳn là đem đồ vật bán cho người khác. Vì cái gì không cần nói cũng biết. Cô ấy cười lạnh. Thang máy lên đến tầng 27, mở ra cánh cửa màu bạc nặng nề, ánh đèn ấm áp từ trong phòng chiếu tới, phòng rất sáng, nhưng lại không có một bóng người. Phòng tắm trong phòng ngủ phụ truyền đến tiếng nước tí tách. Trên bàn ăn có một nửa chén salad hoa quả ăn còn thừa lại, bên cạnh bày một cái laptop cũ đến chóc sơn, hai quyển sách, một quyển là bản tiếng trung < Bao pháp lợi phu nhân >, một quyển là nguyên bản tiếng Pháp. Trên máy tính hiển thị giao diện trang giấy, trên đó có một đoạn dài giống như tự mình phiên dịch, trên vở ghi chú những chú thích nhỏ. Chữ viết kia sạch sẽ tú lệ, giống như người vậy. Giang Ngu mở ra hai trang, buông ra, cất bước đi đến phòng ngủ phụ. Phòng tắm rất lớn, bên trong thiết kế một bồn tắm lớn cùng một phòng tắm vòi sen, chia khu ướt ra, từ bên ngoài nhìn vào không thấy tình hình cụ thể. Chỉ nghe dòng nước rơi xuống trên mặt đất phát ra tiếng vang, chọc người miên man bất động. "Tắm xong chưa?" Giang Ngu lạnh mặt gõ lên cửa hai cái, ngay cả xưng hô cũng lượt bỏ. Tiếng nước đột nhiên dừng lại. Qua vài giây truyền đến thanh âm thoáng phát run của bạn nhỏ: "Nhanh xong, chị, em rửa một chút bọt là được." Bị dọa? Giang Ngu không khỏi mỉm cười, nhưng thật mau đáy mắt lại khôi phục sắc lạnh, cô ấy nghiêng thân mình rời đi, ánh mắt ở trong phòng di chuyển một vòng, đi đến mép giường ngồi xuống. Không bao lâu sau, tiếng nước lại lần nữa dừng lại. Một trận sột soạt vang lên. Giang Ngu đứng dậy, tiến lên gõ gõ cửa, đạm thanh nói: "Không được mặc áo ngủ." Bên trong hoàn toàn yên tĩnh. Một giây, hai giây, ba giây.... Cửa phòng tắm mở ra một khe hở nhỏ, lại chậm rãi mở rộng. Trình Tô Nhiên nom nóp lo sợ đi ra, nâng mắt lên, không sai biệt đụng phải ánh mắt lạnh lẽo của nữ nhân đó, thần kinh tức khắc căng chặt, hai tay một trên một dưới bảo vệ chính mình. Tóc ướt hãy còn dính nước, giọt nước trong suốt theo tóc chảy xuống, một khuôn mặt nhỏ trắng hồng thanh lệ động lòng người. "Lấy ra." Giang Ngu mệnh lệnh nói. Lông mi Trình Tô Nhiên run rẩy, do dự vài giây, chậm rì rì mà buông lỏng tay. Giang Ngu rũ mắt nhìn xuống cô, duỗi tay đem người cuốn vào trong khuỷu tay, hơi hơi cúi đầu, chóp mũi để sát vào phía sau gáy cô, lại không ngửi được hương vị sữa bò mà bản thân yêu thích. "Chị....." hai tay Trình Tô Nhiên gắt gao nắm lấy góc áo, "Em, em còn chưa có thổi tóc." Giang Ngu dừng một chút, buông tay ra, "Đi lấy sữa dưỡng thể cùng máy sấy." "Vâng." Trình Tô Nhiên trở lại phòng tắm lấy tới đồ vật, rũ đầu đứng trước mặt Giang Ngu, gương mặt bị thiêu đỏ đến nóng bỏng. Cô cảm nhận được Giang Ngu trắng mắt đánh giá cô, không dám giương mắt lên nhìn. "Tự mình thổi tóc," Giang Ngu nhàn nhạt nói, tùy tay cầm lấy sữa dưỡng thể hương vị sữa bò, lấy một chút ở trên lòng bàn tay xoa xoa, "Tôi tới thoa." Nói xong đem cô kéo đến bên cạnh mình. "......" Trình Tô Nhiên ngoan ngoãn cầm lấy chui cắm vào ổ cắm điện, mở công tắc, máy sấy ong ong vang lên. Sau lưng bỗng nhiên nóng lên. Độ ấm từ lòng bàn tay hòa tan hơi sương lạnh, nơi đi qua phảng phất như có dòng chảy xiết mạnh. Tay cô run lên, suýt nữa làm rơi máy sấy. Một tiếng nức nở bao phủ trong tiếng ong ong của máy sấy. Giang Ngu tựa hồ không phát giác, biểu tình chuyên chú, giống như đang che chở một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tinh tế, máy sấy vang lên bao lâu, cô ấy liền thoa bao lâu. Rốt cuộc cũng làm khô tóc, chân Trình Tô Nhiên mềm đến sắp không đứng được, mới vừa buông máy sấy, một cánh tay hữu lực ôm lấy cô, theo sau liền ngã vào một cổ ôn nhu hương. "Đồ vật ngày hôm qua tặng cho em, dùng có tốt không?" Giang Ngu chạm nhẹ vào tai cô, khép mắt lại, chóp mũi nhẹ ngửi, kia ngọt thanh hương vị chọc người say mê. Trình Tô Nhiên sủng sốt, bỗng dưng khẩn trương lên, nhỏ giọng nói: "Còn chưa bắt đầu dùng." "Như thế nào lại chưa dùng?" "......" Giang Ngu mở mắt ra, đứng dậy, sóng mắt nhàn nhạt mà nhìn cô gái nhỏ, "Là không biết cách dùng sao?" Nói rồi giơ tay xoa xoa cằm, khóe môi gợi lên nụ cười nhạt, "Tới, tôi dạy em." Trình Tô Nhiên bị bắt cùng cô đối diện. Đôi mắt cô ấy không giống đại đa số mọi người là màu nâu, mà là thuần đen sâu hút, con ngươi chiếm nhiều nhất, có vẻ thâm thúy mà có thần, giống như một cái động lạnh lẽo, có thể nhìn thấu lòng người. Cho dù giờ phút này cô ấy đang cười, cũng lộ ra một loại cảm giác lạnh lùng, giống như một con rắn độc đã xác định được con mồi. "Biết....." Trình Tô Nhiên chóp chóp mắt, hỗn loạn hoảng hốt, "Em để ở trường học, trước dùng xong cho chính mình sẽ nói." Giang Ngu chăm chú nhìn cô một lúc lâu sau, bỗng nhiên buông lỏng tay ra, cười nhạt gật đầu nói: "Được." Hô----- Trình Tô Nhiên lặng lẽ thở ra một hơi. Có lẽ là làm "chuyện trái với lương tâm" cô tổng cảm thấy hôm nay nhìn chị có chút không thích hợp, rồi lại không biết không thích hợp ở chỗ nào. Cặp mắt kia, càng xem càng làm lòng người hoảng, cô sợ bản thân nhìn nhiều thêm một giây sẽ bại lộ, giả vờ tự nhiên mà cúi mặt. "Chị, như thế nào hôm nay lại trở về sớm như vậy?" Cô chủ động ôm Giang Ngu. "Nhớ em." "Em cũng nhớ chị." Giang Ngu cười như không cười: "Phải không?" Trình Tô Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, đang muốn hôn lên mặt Giang Ngu, bỗng dưng bị một cổ lực đạo đẩy ra phía sau, đột nhiên không kịp phòng ngừa té lăn quay trên đệm. Cô kinh hô: "Chị ngô-----" Mưa rền gió dữ cường thế ngăn chặn môi cô. Giang Ngu lại chỉ hôn một lần, buông cô ra, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống liếc mắt nhìn cô một cái, lãnh đạm nói: "Lại đây." Dứt lời, xoay người đi ra ngoài. Trình Tô Nhiên ngơ ngác mà nhìn chằm chằm trần nhà, hoãn một lát, bò dậy, tiến vào phòng tắm đem áo ngủ mặc vào, vội vàng cùng đi qua. Phòng ngủ chính ánh sáng tối tăm, chỉ sáng lên một chút từ đèn nhỏ được đặt dưới đất, ánh đèn ảm đạm chiếu lên thân ảnh thon dài của nữ nhân đang đứng phía trước cửa sổ, ám sắc chiếu lên vách tường, mông lung, quỷ mị. "Chị-----" Trình Tô Nhiên thật cẩn thận tới gần. Giang Ngu xoay người, tầm mắt đem cô quét từ đầu tới chân, khẽ nhíu mày: "Tôi cho phép sao?" "......" Nghe thấy ngữ khí lạnh băng của cô ấy, Trình Tô Nhiên run rẩy, lập tức nắm lấy áo ngoài cởi ra, ném tới một bên, ngưng thở nhìn cô ấy. Không khí giống như đọng lại. "Đi lên" Giang Ngu chỉ chỉ gối đầu bên cạnh. Thấy trong mắt cô gái nhỏ dường như có ánh nước, ngoan ngoãn đi qua, cô ấy có hơi chút hòa hoãn sắc mặt, đi đến tủ đầu giường bên cạnh, kéo ra ngăn kéo, lấy ra một cái hộp nhỏ. Đêm càng sâu, mọi âm thanh đều yên tĩnh. Ngoài cửa sổ là một mảnh đen kịt, trong phòng ngủ ánh đèn tối tăm, cô gái nhỏ nằm nơi trung tâm ánh sáng chiếu đến, một bên nức nở một bên nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chị, em mệt mỏi quá-----" Giang Ngu ngồi ở bên cạnh, lẳng lặng mà liếc nhìn cô, trong mắt không chút độ ấm. Trong tay là vật nhỏ phát tiếng ong ong. Bên trong không gian yên tĩnh nghe vô cùng chói tai. Giờ phút này, bất thường nhất, dường như có cái gì đó muốn phát tiết ra, cô ấy tùy ý bạn nhỏ từ kêu mệt đến giọng nói cũng đều tắt tiếng, trước sau vẫn không dừng lại. Lúc sau cô ấy cũng mệt mỏi, lại không nghĩ sẽ buông tha như vậy, dùng đồ chơi thay thế bản thân. Cho tới tận bây giờ. Cô gái nhỏ nằm liệt bên cạnh không nhúc nhích, mí mắt nặng nề mà rũ xuống, hô hấp dài dòng. Giang Ngu tắt đi vật nhỏ. Nhìn bạn nhỏ dung nhan mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, cô ấy cười lạnh một tiếng, chỉ cảm thấy hứng thú trì độn, thất vọng đến cực điểm, chú chim hoàng yến khác biệt nhất từ trước đến nay, các loại cảm giác mới mẻ mãnh liệt không còn sót lại chút gì. Đều giống nhau thôi. Mấy năm nay bao dưỡng tình nhân, cô ấy đều dựa vào khuôn mẫu bạn gái cũ mà tìm, giống nhau tính tình đều nóng nảy, hoạt bát rộng rãi. Cô ấy sẽ vì các nàng tiêu tiền, sẽ tặng hoa, cô ấy sẽ tặng các nàng quà, cho dù tự mình đưa đến quà tặng, các nàng cũng sẽ đem đồ vật cô ấy đưa qua mà bán đi, cô ấy cũng chưa bao giờ quản. Sau này cô ấy buông xuống bạn gái cũ, đối với những cô gái trẻ có đồng dạng tính tình cũng không còn cảm thấy hứng thú, vì thế đêm đó, cô ấy ở hộp đêm nhìn thấy Trình Tô Nhiên, cô gái nhỏ hoàn toàn khác với những cô gái trước đây bên cạnh cô ấy. Đây là cô ấy chân chính nghe theo nội tâm của bản thân mà lựa chọn. Cô ấy tự mình mang hiệp nghị đưa đến cho cô xem, cho cô cái giá cao mười vạn, vì cô mua xe chọn tài xế, vì cô phòng ngừa mọi chuyện trước khi xảy ra. Những nhãn hàng đồ vật xa xỉ cô ấy chưa bao giờ mua về trong nhà lại không dưới một đôi mà mà tặng cho cô. Cô ấy cho rằng bạn nhỏ có thể làm cô ấy duy trì cảm giác mới mẻ lâu một chút. Đáng tiếc----- Không thú vị. Giang Ngu đứng lên, xoay người rời đi, đi đến bên cửa phòng đột nhiên dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn thoáng qua. Cô gái nhỏ say ngủ ở nơi ánh đèn mờ nhạt, trắng đến giống như được bao phủ bởi men gốm sứ ngọc. Cô ấy lại quay trở lại, nhấc lên một góc đệm chăn che lại cho bạn nhỏ, đem ánh đèn điều chỉnh đến mức tối nhất, kéo lại một nửa bức màn, bật độ ấm điều hòa cao lên, theo sau mang lên túi xách rời đi..... - ------------------------ Editor: Mình thích đọc mấy chương ngược vào ban đêm. Cảm giác tự ngược =))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]