Lăng Tịch nhịn không được khẽ gọi Tần Tường một tiếng, nhưng Tần Tường giờ phút này cũng không có nghe được gì. Nhìn Tần Từng đứng im không nhúc nhích, nam nhân đau lòng cũng không nói nên lời.
Lại một lát sau, Tần Tường nhìn lại nam nhân, có chút gian nan mở miệng hỏi
"Chuyện này, ngươi biết không?"
"Biết. Cách đây vài ngày Khả Hinh nói cho ta biết đích, còn chưa kịp cùng ngươi nói."
"À."
Tần Tường chậm rãi gật gật đầu, sau đó xiết chặt tờ giấy trong tay xoay người đi ra cửa.
"Tần Tường..."
Nam nhân muốn gọi lại hỏi Tần Tường muốn đi đâu, nhưng Tần Tường làm như không có nghe thấy vẫn tiếp tục đi không quay đầu lại.
"Lăng Tịch, đừng gọi, để cho hắn một mình yên tĩnh đi."
Phía sau, giọng Lăng lão gia truyền đến.
"Dạ... Được rồi."
Có lẽ, chờ cho Tần Tường bình tĩnh một chút, sẽ đi tìm Tần Tường nói chuyện.
"Lăng thúc, con cũng cần phải trở về, người nghỉ ngơi cho tốt, lần sau lại đến thăm người."
"Lăng Tịch, nếu đã đến đây, không bằng ở lại ăn bữa cơm, ta cũng thật lâu không có gặp con."
"Vậy... Được rồi."
Gặp nam nhân đáp ứng ở lại, Lăng lão gia đi đến vỗ vai nam nhân, sau đó mở cửa đi ra ngoài. Thư phòng giờ cũng chỉ còn lại có nam nhân cùng Lăng Duệ hai người.
Lăng Duệ hiện tại rất không thoải mái, phi thường khó chịu!!! Trong lúc nhất thời, hắn có loại cảm giác bị phản bội.
Từ trước tới nay hắn đều muốn nam nhân là vật sở hữu vật của riêng hắn. Khi nhìn thấy nam nhân đối tốt với Bạch Tiểu Hàn cùng Lạc Phi hắn đã cảm giác không thoải mái, nhưng hắn cũng không nói ra, chính là vì những năm gần đây không ở cùng nam nhân.
Nhưng đối với Tần Tường không giống như vậy. Tần Tường cùng nam nhân có liên hệ huyết thống. Theo như tính cách nam nhân, cho dù Tần Tường có lỗi lớn cỡ nào cũng sẽ không bị nam nhân trách cứ. Chỉ là dựa vào điểm này, cũng đủ để cho hắn ngột ngạt.
Nghĩ đến nam nhân sẽ đối đãi tốt với Tần Tường hơn hắn, trong lòng Lăng Duệ tức giận vô cùng, mà cả ông ngoại của hắn, xem ra cũng biết, còn mẹ của hắn hơn mười mấy năm trước đã biết... Nói cách khác, chỉ có hắn biết cuối cùng.
Lăng Duệ bình tĩnh đi lên đẩy nam nhân một cái, lạnh lùng hỏi:
"Người kia... Thật là con của ngươi?"
"Vâng."
"Ngươi thừa nhận? Ngươi tính sao? Chọn ta, hay là chọn tên nghiệt chủng kia?"
Vừa nghĩ tới nam nhân đã có hắn đồng thời ở bên ngoài lại có một đứa con khác, hắn tràn ngập tức giận.
Nghiệt chủng sao?
Nghe được Lăng Duệ dùng từ như vậy, nam nhân thân mình run lên, ánh mắt thật sự bi thương nhìn về phía Lăng Duệ, không có mở miệng.
"Tiểu Duệ. Con... con đừng như vậy được chứ?"
Hai đứa đều là con, làm sao ra quyết định chọn lựa lấy một bỏ một, thật sự là rất khó xử. Nam nhân không cam tâm, cũng không mong tình muốn như vậy.
"Hừ! Ngươi là luyến tiếc cái tên nghiệt chủng kia?"
Lăng Duệ hừ lạnh một tiếng, lời nói cay độc. Nhưng nhìn kỹ sẽ thấy ánh mắt hắn đầy đau thương.
"Tiểu Duệ, hắn là con của ta, đừng gọi hắn như vậy. Ta nợ hắn rất nhiều, cho nên sẽ không thể bỏ hắn, cũng không muốn bỏ hắn."
"Ha ha, thật không?"
Ngực Lăng Duệ truyền đến đau đớn kịch liệt giống như ai đâm hắn một nhát, thân mình run lên, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười chua sót.
"Vậy ý của ngươi là, sẽ bỏ ta?"
Lăng Tịch thật đúng là nhẫn tâm mà! Lại vì con ruột mà không cần hắn! chết tiệt nam nhân lại một lần nữa bỏ rơi hắn, hắn thật hận mà. Lăng Duệ thống khổ cười vài tiếng, tầm mắt dần trở nên mơ hồ.
"Tiểu Duệ, ta không có bỏ con. Ta đã rời xa con một lần, lúc này đây, ta sẽ không lại rời xa con."
"Đúng vậy sao? Không hề rời xa ta sao? Ngươi hiện tại là có ý gì? Ngươi là muốn có cả hai phải không?"
"Phải, hai người các con ta đều muốn!"
"Hừ!"
"Tiểu Duệ, trong lòng ta trong mắt ta, hai người các con đều là con ta, là không khác nhau, đều rất quan trọng, cho nên ta không có bỏ ai được. Năm ấy ta là do tình thế bắt buộc, ta chỉ có thể rời đi. Hiện tại thật vất vả mới cùng con hòa giải, ta không nghĩ lại cùng con tách ra. Đã chia cách mười năm, ta không muốn lại bỏ lỡ. Một khi lại bỏ qua, ta chỉ có thể hối hận.
Tiểu Duệ, tuy rằng khi đó mất đi ta, nhưng ít nhất con còn có mẹ và ông ngoại còn có những người thân khác ở bên cạnh yêu thương chăm sóc con.
Nhưng Tần Tường lại khác, hắn từ nhỏ đã ở viện mồ côi chịu không ít khổ sở, không có ai quan tâm. Ta muốn bồi thường cho hắn.
Tiểu Duệ con là người hiểu chuyện, con hẳn là có thể hiểu được tâm ý của ta, phải không?"
Nam nhân đem suy nghĩ trong lòng tất cả đều nói ra, sau đó nhìn về phía Lăng Duệ, chờ đợi Lăng Duệ đáp lại.
"Ta không hiểu."
Xem ra, Lăng Duệ thì thật không muốn tha thứ. Nam nhân cảm thấy không cam lòng! Thế nhưng không cam lòng thì sao? Nam nhân thấy mình thật bất lực. Còn Tần Tường. Không biết Tần Tường trong lòng thế nào? Hắn có thể tiếp nhận chuyện này không?!
Nam nhân giờ phút này, chỉ lo suy nghĩ Lăng Duệ cùng Tần Tường, mà ngay cả Lăng lão gia đi đến cũng không có phát giác.
"Lăng Tịch, con cũng đừng quá lo lắng. Tiểu Duệ là một đứa bé ngoan, chính là nhất thời không tiếp thụ được thôi, cho hắn một chút thời gian suy nghĩ, ta nghĩ, hắn sẽ nghĩ thông suốt."
"Lăng thúc, con cũng hy vọng là như thế. Chính là Tiểu Duệ hắn... quá mức chấp nhất, chỉ sợ hắn không có tha thứ cho con. Nếu vậy, con đây... con cũng chỉ có thể chấp nhận."
"Đứa ngốc này, Tiểu Duệ là ta nuôi lớn, con tin tưởng ta, hắn sẽ nghĩ thông suốt mà."
"Hy vọng là như thế."
Nam nhân hướng Lăng lão gia gật gật đầu, rồi theo Lăng lão gia xuống lầu ăn cơm.
Nhìn nam nhân rầu rầu rĩ, Lăng lão gia cũng thấy đau lòng. Nếu lúc trước ông biết Tần Nguyệt cùng Lăng Tịch có con, vậy ông quyết sẽ không để cho Lăng Tịch cưới Khả Hinh. Nếu như vậy, có lẽ cũng không phát sinh sự tình như bây giờ?
Chỉ là nghĩ đến hai đứa trẻ vô tội cũng đủ làm cho ông đau đầu. Còn Lăng Tịch là người trong cuộc khẳng định sẽ không dễ chịu.
"Con yên tâm, ta sẽ đi tìm Tiểu Duệ nói chuyện, ta tin tưởng không bao lâu, hắn sẽ nghĩ thông suốt. Đừng nghĩ việc này nữa, ăn cơm đi."
"Dạ, được."
Ăn xong bữa cơm, nam nhân lại cùng Lăng lão gia đơn giản hàn huyên vài câu, liền cáo từ trở về nhà.
Đợi nam nhân đi xong, Lăng lão gia cho người hầu làm một phần cơm, tự mình bưng đi lên phòng Lăng Duệ.
Lăng lão gia gõ cửa phòng, sau đó im lặng đợi Lăng Duệ đi ra mở cửa. Đợi thật lâu, phòng trong vẫn là không có động tĩnh. Lăng lão gia lắc lắc đầu, tiếp tục gõ cửa phòng. Vẫn là im lặng. Ông vẫn liên tục gõ, Lăng Duệ cuối cùng cũng lên tiếng,
"Cút đi! Đừng phiền ta!"
"Tiểu Duệ mở cửa, là ta đưa cơm đến đây."
Lăng Duệ cuối cùng cũng chịu đi tới mở cửa, mở xong, Lăng Duệ nằm trở về trên giường.
"Tiểu Duệ, con đây là đang suy nghĩ cái gì? Sao cơm cũng không ăn. Ta làm cho nhà bếp làm món bình thường con thích ăn nhất, mau đứng lên ăn đi."
"Ông ngoại, ông đi ra ngoài trước đi, con không muốn ăn."
"Đứa bé nghịch ngợm này, cho dù có tức giận, cũng nên ăn cơm, sức khỏe là quan trọng, không ăn cơm sẽ không chịu được, sẽ không sức lực nổi giận."
"Con không giận."
"Còn nói không nổi giận. Tiểu Duệ, ba của con... Hắn cũng không muốn như vậy. Đó đều là chuyện đã qua, Tần Tường cũng đã chịu rất nhiều khổ sở. Với tính tình của Lăng Tịch muốn bồi thường cho hắn, cũng là chuyện đương nhiên, con cho ta một chút mặt mũi, đừng tức giận nữa được chứ?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]