Chuyến xe thưa thớt vài người, trời bất chợt đổ mưa, cho nên nam nhân cố ý chọn ngồi dựa vào cửa sổ, nghiêng đầu nhìn cảnh sắc mưa phùn bên ngoài.
Khi đến gần nhà mưa dần to lên, gió cũng thổi mạnh làm cành lá cây ven đường rung sàng sạt, những người đi trên đường tất cả đều tản ra hai bên tìm chỗ tránh mưa.
Nam nhân có chút bất an. Vừa xuống xe liền nhanh chóng lấy tay che đầu chạy nhanh về khu nhà trọ.
Rất xa nhìn lại, ở cổng khu nhà, nam nhân thấy một người ôm thân mình ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn không rõ lắm. Khi nam nhân đến gần, nghe đến động tĩnh người kia ngẩng đầu lên. Bốn mắt chạm vào nhau, nam nhân ngây ngẩn cả người, người kia, là Lạc Phi!
Vốn tưởng rằng, lại là cách xa nhau vài năm, cho nên khi nhìn thấy Lạc Phi, một khắc kia, Lăng Tịch hoàn toàn sửng sốt, cặp mắt chớp cũng không chớp cứ nhìn chằm chằm sợ một cái nháy mắt Lạc Phi liền biến mất.
"Ba, con đã trở về."
Trong mưa, Lạc Phi nở nụ cười ấm áp, sau đó chậm rãi đi thẳng tới.
"Phi Phi, thật là con sao?"
"Đúng vậy, con đã trở về."
Nghe được nam nhân nghi ngờ, Lạc Phi cười khẽ, sau đó đi đến bên cạnh kéo tay nam nhân đặt trên gương mặt mình, cười nói:
"Người sờ thử."
"Lạnh quá."
Theo ngón tay Lăng Tịch chạm vào khuôn mặt lạnh ngắt của Lạc Phi. Nhìn đến quần áo mỏng manh của hắn, nam nhân mau rút tay về, cũng cởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-doan-chi-luyen/2880100/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.