Bùi Ngọc ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi một lát. 
Bởi vì cơm tối chưa ăn được mấy miếng, hoạt động thể lực và trí nhớ với cường độ cao khiến cho hắn vào lúc này vừa mệt mỏi không chịu nổi, bụng lại đói kêu ục ục —— vạn nhất ở trên giường mẹ biểu hiện không tốt há chẳng phải là phá hủy hình tượng? 
Rối rắm một hồi, hắn quyết định đi phòng bếp tùy tiện làm chút đồ ăn lấp đầy bụng rồi nói sau. 
Hắn vừa duỗi người vừa lười biếng xỏ dép lê đi về phía phòng bếp, lại ngoài ý muốn phát hiện đèn trong phòng bếp đang sáng. 
“Mẹ……?” Bùi Ngọc thử thăm dò hô một tiếng. 
Mạc Tiệp đáp lại, bưng một bát mì trứng đi ra, hiểu ý cười nói: “Mẹ đoán con nhất định đói bụng, liền nấu mì cho con.” 
“Vâng…… Cảm ơn mẹ.” Bùi Ngọc vui vẻ nhận lấy bát đũa. 
Tuy rằng Mạc Tiệp không chú trọng vào việc nấu cơm, cũng không có món gì đa dạng, thông thường không phải cơm chiên thì sẽ nấu mì, nhưng món nào cô có thể làm đều ăn rất ngon. 
Lúc hắn học cao trung, mỗi khi tiết tự học buổi tối kết thúc, điều hắn mong đợi nhất chính là về nhà ăn mì mẹ nấu, nóng hổi đi từ dạ dày thẳng đến ấm áp ở trong lòng —— khi còn nhỏ hắn không biết nấu cơm, ba hắn đương nhiên cũng sẽ không, hai người không có năng lực nấu ăn hằng ngày đều ăn ở quán ăn, gọi món ở bên ngoài, vì vậy từ trước đến nay hắn chưa từng ăn cơm nấu ở nhà, cho dù là một bát mì trứng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-do/467120/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.