Từ nhỏ Mạc Tiệp nói chuyện cũng bị rất nhiều người chỉ trích, xét đến cùng cũng bởi vì cô rất khó thể nghiệm được cảm nhận của người khác, thường xuyên mới nói hai ba câu đã đắc tội với người khác, trái lại chính cô vẫn không nhận ra điều đó —— 
Khi còn nhỏ cô nhảy lớp, bởi vì thành tích vượt trội ở trong lớp, cùng lớp đều là học bá, giáo viên đặc biệt sắp xếp cho cô ngồi cùng bàn với một nam sinh học không giỏi môn vật lý, ý đồ để cho cô giúp hắn tiến bộ, rất nhiều học sinh trong trường học có năng lực chạy nước rút lên top đầu —— kết quả ngày đầu tiên hai người ngồi cùng bàn, bởi vì Mạc Tiệp vô cùng nhiệt tình giúp đỡ hắn, tâm lí của hắn trực tiếp sụp đổ…… 
“Tại sao cậu phải viết nhiều đề giống nhau như đúc vậy?” Học bá Mạc Tiệp mười hai tuổi lật quyển vở ghi đề, “Câu này, câu này, còn mấy câu này nữa, đều giống nhau, không cần phải làm nhiều lần như vậy.” 
“Hầu như mỗi lần thi cử cậu đều phạm sai lầm như nhau, tại sao cậu không nghiêm túc đối với môn vật lí này chứ?” 
“Đại ca ca, có phải cậu đặc biệt thích giả vờ cố gắng để trở thành học sinh giỏi? Cậu làm nhiều đề với chiến thuật hiệu suất thấp như vậy, thì không cách nào thật sự tiến bộ.” 
…… 
Sau đó kết cục của vụ việc này là nam sinh đề xuất đổi chỗ ngồi hoặc là tạm nghỉ học. 
Khi đó tiểu Mạc Tiệp rất ủy khuất, cô cảm thấy mình nói không sai, cũng rất cố 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-do/467119/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.