Kẻ bịt mặt đứng cạnh Phó Tuấn nhìn anh nhưng không nói gì, chỉ giữ khẩu súng trong tay lên. Ý của hắn đã rõ lắm rồi, không muốn chết thì đừng nói nhiều.
Đường Đường núp đằng sau, sợ hãi túm chặt áo Phó Tuấn.
Phó Tuấn cũng rất lo lắng, chủ yếu là lo cho Đường Đường. Mấy kẻ bịt mặt này không rõ lai lịch thế nào, cũng không biết mục đích của chúng là gì, trông không giống một vụ cướp bình thường, lẽ nào là... bắt cóc?
Bắt cóc ai đây?
Nghĩ đi nghĩ lại, khả năng lớn nhất là bắt cóc Đường Đường.
Anh và Hạ Dục đều là người tới từ vùng khác, bọn bắt cóc không thể biết tình hình gia đình bọn họ được, hơn nữa Đường Đường không chỉ là dân bản xứ, mà điều kiện gia đình còn rất tốt. Rất có thể bọn bắt cóc đã theo dõi lâu rồi, chờ vợ chồng Đường Chử vắng mặt để bắt cóc Đường Đường.
Hôm nay là chủ nhật, bệnh viện không có ai, cho dù bọn bắt cóc bắt bọn họ đi thì cũng không có ai biết. Vả lại, cho dù biết thì chắc cũng vô dụng thôi, trông lũ bắt cóc này không phải dạng tử tế, ai biết bọn chúng có tùy tiện gϊếŧ người không.
Càng nghĩ, Phó Tuấn lại càng lo lắng. Những kẻ bắt cóc như thế này đa phần là những kẻ liều mạng, lấy được tiền thì cũng có thể sẽ gϊếŧ con tin. Đường Đường không đi lại được, muốn chạy trốn cũng chẳng dễ dàng gì.
Nghĩ vậy, Phó Tuấn hỏi dò: “Cô ấy là bệnh nhân của tôi, không tiện đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-do-ngot-ngao/2439111/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.