Nói đến đây, Hạ Dục bỗng im lặng, một lúc sau mới khàn giọng nói: “Đương nhiên, rất có thể bọn chúng còn không thả hai người ra, đây là một vụ đánh cược!”
Phó Tuấn không nói gì.
Hạ Dục vô cùng áy náy, anh ấy đi tới cạnh Đường Đường, nhẹ giọng nói: “Đường Đường, anh xin lỗi vì đã làm liên lụy tới em... Tất cả là tại anh...”
Đường Đường ôm Phó Tuấn, chỉ khóc chứ không nói nên lời.
Phó Tuấn lườm Hạ Dục một cái, nói: “Bây giờ nói những lời ấy thì có tác dụng gì? Mau nghĩ cách rời khỏi đây đi!”
Hạ Dục thở dài một hơi, nói: “Nơi này hoang vu vắng vẻ, cho dù có người phát hiện ra chúng ta mất tích và báo cảnh sát thì cũng không dễ gì tìm được. Đương nhiên, tôi cũng có thể giả vờ đồng ý với bọn chúng, đợi ra ngoài rồi tìm cơ hội báo cảnh sát, nhưng chắc chắn bọn chúng sẽ giám sát tôi 24/24, nếu phát hiện có gì bất thường, chúng sẽ không chần chừ, ra tay ngay lập tức. Thế nên làm như vậy là vô cùng mạo hiểm, nếu không chắc chắn một trăm phần trăm thì tôi không dám.”
Phó Tuấn nhíu mày: “Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?”
Hạ Dục lại thở dài một hơi, nói tiếp: “Vả lại cho dù tôi làm theo yêu cầu của bọn chúng thì cũng còn một khả năng nữa, đó là đại ca của bọn chúng vẫn bị phán có tội.”
Phó Tuấn không khỏi hỏi: “Rốt cuộc cậu đang nắm giữ thứ gì quan trọng mà bọn chúng lại sẵn sàng mạo hiểm bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-do-ngot-ngao/2439109/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.