Chương trước
Chương sau
“Sao vậy? Công ty có việc gì sao?”
Đường Du Nhiên nâng mày nhìn Khâu Thiếu Trạch đang đi ra.
“Có chút chuyện, nhưng bây giờ đã không có gì nữa.” Khâu Thiếu cười cười với Đường Du Nhiên, nói tiếp với giọng dịu dàng: “Du Nhiên, đối với anh, hôm nay em là quan trọng nhất, em có nghĩ ra muốn đi đâu chơi không?”
“Khâu Thiếu Trạch, anh cho tôi thời gian một buổi sáng là được, tôi muốn chuẩn bị một bất ngờ lớn dành cho anh để chúc mừng kỷ niệm ngày cưới của chúng ta.”
Khâu Thiếu Trạch nghe thấy thì trong lòng vui mừng, trên mặt bỗng chốc nở nụ cười, hơi không khống chế được cảm xúc kích động mà liên tục gật đầu với Đường Du Nhiên: “Được, được, Du Nhiên, có cần anh giúp gì không?”
Mặc dù trên mặt Đường Du Nhiên nở nụ cười, nhưng nụ cười lại không hề thật lòng, khoé môi không hề biến sắc mà nở nụ cười lạnh: “Không cần anh giúp, anh ở nhà đợi là được rồi, tôi chuẩn bị xong sẽ gọi điện thoại cho anh.”
“Được, Du Nhiên, anh đợi điện thoại của em.” Khâu Thiếu kìm nén cảm xúc mong đợi của mình, vui mừng gật gật đầu với Đường Du Nhiên.
“Vậy tôi ra ngoài chuẩn bị trước đây.” Đường Du Nhiên nói xong thì cầm túi xách xoay người gọi tài xế lái xe rời đi.
Đường Du Nhiên đi thẳng đến khách sạn năm sao nổi tiếng nhất ở Diệu Thành – Ly Sanh, đặt một căn phòng Tổng thống.
Ly Sanh không chỉ là khách sạn năm sao nổi tiếng nhất ở Diệu Thành, mà còn là khách sạn tình nhân cao cấp nhất!
Sau khi quẹt thẻ đi vào phòng khách sạn, Đường Du Nhiên cong môi, lấy điện thoại ra gọi cho Thời Ngọc Thao.
Vừa vang lên mấy giây, bên kia đã có người nghe.
Không đợi Thời Ngọc Thao lên tiếng, Đường Du Nhiên đã nói trước: “Thời Ngọc Thao, bây giờ anh có thời gian không?”
“Chỉ cần là em tìm tôi, bất kỳ lúc nào cũng có thời gian.” Giọng nói mang theo ý cười của Thời Ngoc Thao vang lên bên tai Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên nghe thấy lời nói mờ ám của Thời Ngọc Thao, gương mặt trắng nõn bất giác hơi đỏ lên, ho khan hai tiếng, rồi mới nói: “Tôi cần anh đến khách sạn Ly Sanh, phòng 1816 một chuyến.”
“Được, em đợi một chút.” Thời Ngọc Thao nói xong thì nhìn đồng hồ trên cổ tay một cái, rồi lại nói: “Khoảng mười lăm phút nữa tôi sẽ đến.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, còn chưa đến mười lăm phút, chuông điện thoại của Đường Du Nhiên đã vang lên.
Là số của Thời Ngọc Thao. Đường Du Nhiên vừa nghe máy, giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh đã truyền đến: “Ra mở cửa.”
Đường Du Nhiên một tay cầm điện thoại, một tay kéo mở cửa phòng, quả nhiên nhìn thấy Thời Ngọc Thao đang đứng ở bên ngoài.
Anh cong môi cười xấu xa với cô một cái, cất điện thoại, bước vào trong phòng.
Đường Du Nhiên đóng cửa phòng, vừa xoay người lại thì đã bị bàn tay to lớn của Thời Ngọc Thao nắm lấy vòng eo thon.
Anh dùng sức một cái, lập tức kéo Đường Du Nhiên vào trong lòng, cánh tay cường tráng ôm chặt cô.
Cơ thể của hai người thân mật dán sát vào nhau.
Chỉ cách hai lớp quần áo mỏng manh, Đường Du Nhiên có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể Thời Ngọc Thao.
Giống như bị Thời Ngọc Thai truyền qua, Đường Du Nhiên cảm thấy làn da trên người mình cũng dần trở nên nóng hơn.
Không đợi Đường Du Nhiên có phản ứng gì, chiếc cằm xinh xắn của cô đột nhiên bị bàn tay nóng rực của Thời Ngọc Thao nắm lấy, một giây sau, đôi môi đẹp đẽ của anh đã ngang ngược hôn lên đôi môi anh đào của cô.
Đường Du Nhiên bị Thời Ngọc Thao hôn đến không có sức chống đỡ, trong căn phòng yên tĩnh bỗng chốc chỉ còn lại tiếng thở dồn dập ngày càng gấp gáp của hai người.
Cho đến khi Đường Du Nhiên bị hôn đến sắp không hít thở nổi, Thời Ngọc Thao mới có lòng tốt mà buông môi cô ra.
Hai người tựa trán vào nhau, gần đến mức hơi thở cũng hòa vào nhau một cách mờ ám.
“Sao hôm nay lại ngoan thế, đặc biệt thuê sẵn phòng đợi tôi vậy?” Giọng nói trầm thấp xen lẫn ý cười của Thời Ngọc Thao vang lên bên tai Đường Du Nhiên.
Vành tai nhạy cảm của Đường Du Nhiên bị hơi thở nóng bỏng của Thời Ngọc Thao khiến cho nổi lên hồng mê người.
Đường Du Nhiên đỏ mặt, mau chóng lùi ra khỏi ngực Thời Ngọc Thao.
Cô sợ nếu còn không lùi ra, một lát Thời Ngọc Thao sẽ càng được nước lấn tới.
“Thời Ngọc Thao, tôi gọi anh qua đây là có việc quan trọng muốn nói.” Đường Du Nhiên đỏ mặt nhìn về phía Thời Ngọc Thao nói.
Thời Ngọc Thao nâng mày nhìn Đường Du Nhiên: “Ừm, em nói đi, có chuyện gì quan trọng?”
“Hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của tôi và Khâu Thiếu Trạch…” Đường Du Nhiên mới nói được một nửa, sắc mặt của Thời Ngọc Thao đã trở nên u ám, trong phút chốc đã lạnh đi.
Đường Du Nhiên nhìn thấy sắc mặt của Thời Ngọc Thao thay đổi, vội vàng một hơi nói hết cả câu: “Nên tôi muốn chuẩn bị một món quà lớn dành cho Khâu Thiếu Trạch!”
Kết quả Đường Du Nhiên vừa dứt lời, sắc mặt của Thời Ngọc Thao lại càng khó coi hơn.
Trong phút chốc, không đợi Đường Du Nhiên phản ứng lại, Thời Ngọc Thao đã lạnh mặt đột nhiên đưa tay ra ôm ngang cô lên.
Đường Du Nhiên giật mình bởi hành động của Thời Ngọc Thao, vô thức ôm quanh cổ anh, giãy giụa nói: “Thời Ngọc Thao… Anh làm gì vậy, mau bỏ tôi xuống…”
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy bụp một tiếng nhẹ, cả người Đường Du Nhiên đã bị Thời Ngọc Thao ném lên chiếc giường mềm mại, cơ thể cao to của anh thuận theo đè xuống.
Ánh mắt sâu thẳm khó đoán của Thời Ngọc Thao nhìn chằm chằm Đường Du Nhiên, giống như hận không thể nuốt cả người cô vào trong bụng vậy.
Thời Ngọc Thao cúi đầu liếm rồi cắn một cái lên vành tay mẫn cảm của Đường Du Nhiên giống như đang cố ý trả thù.
Đường Du Nhiên nhạy cảm đến cả người run lên, hai má lại càng đỏ hơn.
Đường Du Nhiên chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cả người không kìm được mà nóng ran.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ bị Thời Ngọc Thao mê hoặc đến quên luôn chuyện chính mất, Đường Du Nhiên đỏ mặt vội đưa tay chặn trước ngực Thời Ngọc Thao: “Thời Ngọc Thao… Đừng làm loạn, tôi thật sự có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
Thời Ngọc Thao chống cánh tay hơi nâng người lên, không đè lên người Đường Du Nhiên nữa, nhưng vẫn ngang ngược nhốt cô trong lòng mình như cũ, không hề có ý định buông cô ra, lạnh mặt nâng mày nói với Đường Du Nhiên: “Em nói đi, có chuyện gì?”
“Trước khi lấy lại công ty, tôi muốn trả thù Khâu Thiếu Trạch một lần thật ác! Đạp nát trái tim thật lòng của anh ta dưới chân! Để anh ta nếm thử mùi vị lòng đau như cắt!”
Lúc Đường Du Nhiên nhắc đến ba chữ Khâu Thiếu Trạch, sắc mặt của cô bỗng chốc lạnh đi.
Thời Ngọc Thao nghe thấy lời nói của Đường Du Nhiên, sắc mặt đang lạnh bỗng chốc lại trở nên sáng lên, lập tức nói: “Được! Em muốn trả thù Khâu Thiếu Trạch thế nào! Tôi sẽ phối hợp hết sức với em!”
Đường Du Nhiên đỏ mặt hơi ngại ngùng đến gần bên tai Thời Ngọc Thao, nhẹ giọng nói ra kế hoạch của mình.
Ở bên kia, Khâu Thiếu Trạch đang ở nhà vô cùng mong đợi sự bất ngờ mà Đường Du Nhiên muốn dành cho mình, không bao lâu sau đã nhận được điện thoại của cô.
Điện thoại vừa gọi đến, Khâu Thiếu Trạch đã không kịp chờ đợi mà lập tức nghe máy: “Du Nhiên.”
Đường Du Nhiên nghe thấy giọng nói vừa vui mừng lại vừa không chờ đợi được của Khâu Thiếu Trạch, trong lòng cười lạnh một tiếng, thật không biết một lát Khâu Thiếu Trạch còn có thể cười vui vẻ giống như bây giờ không đây!
“Ừm, Khâu Thiếu Trạch, tôi đã chuẩn bị xong rồi, đang ở khách sạn Ly Sanh phòng 1816 đợi anh, anh mau đến đây đi, tôi đã để thẻ phòng ở quầy lễ tân rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.