Chương trước
Chương sau
Đường Du Nhiên quét mắt qua bàn ăn với thức ăn thịnh soạn, lạnh lùng cong môi với ánh mắt lấy lòng của Khâu Thiếu Trạch: “Tôi không đói, anh ăn đi, lúc nãy tôi đã cùng mấy người chị Đỗ ăn bữa tối ở ngoài rồi.”
Khâu Thiếu Trạch nghe Đường Du Nhiên nói vậy, sắc mặt bỗng trở nên cứng đờ, rồi lại nghe thấy cô nói tiếp: “Tôi hơi mệt, về phòng nghỉ ngơi trước đây.”
Nói xong, Đường Du Nhiên xoay người cất bước chuẩn bị lên lầu. Khâu Thiếu Trạch nhíu mày nhìn bóng lưng Đường Du Nhiên rời đi, vô thức đuổi theo, nắm lấy cổ tay của cô.
Đường Du Nhiên bị ép buộc phải dừng bước chân, xoay người nhìn Khâu Thiếu Trạch. Cô dùng sức muốn rút tay về, nhưng Khâu Thiếu Trạch nắm quá chặt, cô không thể nào giãy ra được, chỉ đành nói với anh ta: “Khâu Thiếu Trạch, sao? Còn có chuyện gì à?”
“Không có gì.” Khâu Thiếu Trạch vừa nói vừa nắm lấy tay Đường Du Nhiên không buông ra, nhìn cô bằng ánh mắt quan tâm, nói: “Du Nhiên, có phải lúc ở trong bệnh viện, Bạch Tiên Nhi lại nói lung tung gì với em không?”
Khâu Thiếu Trạch nhăn mày, cảm nhận được sự lạnh lùng của Đường Du Nhiên đối với anh ta chỉ là vì lúc ở bệnh viện cô nghe thấy mấy lời nói lung tung của Bạch Tiên Nhi, nên bây giờ cô đang giận anh ta.
“Không có, tôi chỉ là hơi mệt thôi.” Đường Du Nhiên lắc đầu với Khâu Thiếu Trạch: “Khâu Thiếu Trạch, tôi muốn về phòng nghỉ ngơi.”
Khâu Thiếu Trạch thấy Đường Du Nhiên có vẻ mệt mỏi nên cũng không thể nói gì thêm nữa, chỉ đành buông tay cô ra.
Đường Du Nhiên xoay người về phòng, khóa trái cửa.
Một đêm bình an vô sự.
Sáng ngày hôm sau, lúc Đường Du Nhiên thức dậy thay quần áo xong rồi xuống lầu, Khâu Thiếu Trạch đã ăn xong bữa sáng và đang đợi cô ở phòng khách.
Hôm nay Đường Du Nhiên thức dậy hơi trễ, còn nửa tiếng nữa là đến giờ làm việc rồi, cô không đủ thời gian ăn sáng, nên vội nói với mẹ Phúc ở trong phòng bếp: “Mẹ Phúc, không cần làm bữa sáng cho con đâu, không còn thời gian nữa, con phải đến công ty đây.”
Giọng của Đường Du Nhiên vừa dứt, mẹ Phúc còn chưa kịp đáp lại, thì đã nghe thấy Khâu Thiếu Trạch giành nói trước: “Du Nhiên, hôm nay em không cần đến công ty, anh đã xin nghỉ giúp em rồi.”
Đường Du Nhiên nghe thấy giọng của Khâu Thiếu Trạch, bước chân ngừng lại, không nhịn được mà nhíu mày, nhìn anh ta bằng ánh mắt mơ hồ: “Sao tự nhiên lại xin nghỉ giúp tôi?”
“Du Nhiên, không phải em quên mất hôm nay là ngày gì rồi chứ?” Khâu Thiếu Trạch hơi ngạc nhiên nhìn Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên nhìn dáng vẻ của Khâu Thiếu Trạch, mày lại càng nhíu lại chặt hơn, trong đầu suy nghĩ kỹ lại, lúc này cô mới nhớ ra, cả người không nhịn được mà cứng lại.
Đúng vậy, nếu không phải Khâu Thiếu Trạch nhắc, Đường Du Nhiên cũng đã quên mất ngày hôm nay rồi.
Hôm nay là ngày kỷ niệm ngày cưới của Đường Du Nhiên và Khâu Thiếu Trạch.
Đến hôm nay, cô và Khâu Thiếu Trạch kết hôn vừa đúng ba năm.
“Du Nhiên, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta.” Khâu Thiếu Trạch nói, biết rõ là Đường Du Nhiên đã quên mất ngày quan trọng này của hai người, nhưng trong lòng anh ta lại không tức giận nổi, mà ngược lại nảy sinh sự áy náy đối với Đường Du Nhiên.
Bởi vì Khâu Thiếu Trạch đột nhiên nhớ ra, vào ngày kỷ niệm một năm ngày cưới của hai người, Đường Du Nhiên đã đặc biệt tự mình vào bếp, từ sáng đến tối đều ở trong bếp, làm ra một bữa tối thịnh soạn đầy bàn.
Cô đốt nến, chuẩn bị rượu đỏ, còn tự mình làm một cái bánh kem nhỏ, đợi anh ta trở về cùng chúc mừng kỷ niệm ngày cưới.
Nhưng lúc đó, đến sáng hôm sau Khâu Thiếu Trạch mới về. Khi anh ta trở về từ sáng sớm thì thấy Đường Du Nhiên nằm sấp trên bàn ngủ quên mất, trên bàn là những món ăn thịnh soạn đã nguội và một cái bánh kem ôi thiu.
Khâu Thiếu Trạch nhìn thấy dòng chữ ghi trên bánh kem mới nhớ ra hôm qua là kỷ niệm ngày cưới của anh ta và Đường Du Nhiên.
Có lẽ là Đường Du Nhiên đã đợi anh ta cả một đêm, còn anh ta lại cùng Bạch Tiên Nhi điên cuồng trong khách sạn cả một đêm.
Lúc đó, Khâu Thiếu Trạch nhìn thấy Đường Du Nhiên dày công chuẩn bị để chúc mừng kỷ niệm ngày cưới như vậy, trong lòng anh ta không hề thấy cảm động, thậm chí còn thấy Đường Du Nhiên ngu ngốc.
Vì vậy kỷ niệm hai năm ngày cưới, Khâu Thiếu Trạch vẫn không để trong lòng mà lại quên mất.
Chỉ là Khâu Thiếu Trạch không ngờ, bây giờ khi anh ta đã nhớ kỷ niệm ngày cưới của hai người, thì đến lượt Đường Du Nhiên quên mất.
“Sao hôm nay lại nhớ đến chuyện này?” Đường Du Nhiên nhìn Khâu Thiếu Trạch, trong đầu bất giác hiện ra những chuyện ngốc nghếch mà cô từng làm vì Khâu Thiếu Trạch trước đây, sắc mặt không kìm được mà lạnh đi: “Khâu Thiếu Trạch, không phải trước kia anh đã từng nói là không quen chúc mừng kỷ niệm ngày cưới gì đó sao.”
Nghe thấy lời của Đường Du Nhiên, vẻ mặt của Khâu Thiếu Trạch lại càng trở nên cứng đờ.
“Du Nhiên, những chuyện trước đây đều là anh không tốt.” Khâu Thiếu Trạch nói rồi bước mấy bước đến trước mặt Đường Du Nhiên, đưa tay cẩn thận thăm dò mà nắm lấy tay cô.
Đường Du Nhiên vừa bị Khâu Thiếu Trạch nắm tay thì lập tức giãy ra một cách vô thức, nhưng lại bất lực vì sức của Khâu Thiếu Trạch lớn hơn cô, nên cô không thể nào giãy ra được.
Bên tai Đường Du Nhiên bỗng nhiên lại vang lên giọng nói áy náy của Khâu Thiếu Trạch: “Du Nhiên, từ kỷ niệm ngày cưới của năm nay, sau này mỗi năm chúng ta đều sẽ cùng nhau chúc mừng ngày kỷ niệm ngày cưới, cùng nhau đi đến ngày mà chúng ta già rồi không đi được nữa.”
Nói xong, Khâu Thiếu Trạch thâm tình nhìn Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, hôm nay anh cũng đã xin nghỉ ở công ty rồi, em muốn đi đâu chơi? Muốn ăn gì? Anh đều đi cùng em.”
Đường Du Nhiên nhìn dáng vẻ thâm tình của Khâu Thiếu Trạch, trong lòng không ngừng cười lạnh.
Cô suy nghĩ lại, trong lòng đột nhiên nghĩ ra một kế hoạch.
Được, Khâu Thiếu Trạch, không phải anh muốn chúc mừng kỷ niệm ngày cưới sao! Vậy thì tôi sẽ cho anh một bất ngờ thật lớn vào ngày kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng ta!
Đường Du Nhiên vừa định mở miệng nói, điện thoại trong túi áo của Khâu Thiếu Trạch đột nhiên vang lên.
Khâu Thiếu Trạch lấy ra nhìn, là Vương Ngọc gọi đến.
Bình thường Vương Ngọc rất ít khi gọi điện thoại cho anh ta, nhưng nếu đã nếu gọi đến thì là có việc quan trọng cần tìm Khâu Thiếu Trạch.
Khâu Thiếu Trạch chỉ đành dừng lại lời nói, nói tiếng xin lỗi với Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, đợi một chút, anh nhận điện thoại của công ty gọi đến đã.”
Nói xong, anh ta cầm điện thoại nghe máy, tránh khỏi Đường Du Nhiên, đi vào nhà vệ sinh ở bên kia.
“Trạch Tổng, chào buổi sáng, trước đó anh đã bảo tôi cho người đến bệnh viện theo dõi Bạch Tiên Nhi, người mà tôi phái đi báo rằng hôm nay Bạch Tiên Nhi đã xuất viện, nhưng sau khi bám theo không bao lâu thì người của chúng ta đã mất dấu rồi…”
Nghe thấy giọng của Vương Ngọc, mày Khâu Thiếu Trạch nhíu chặt lại.
Khâu Thiếu Trạch quá hiểu tính tình của Bạch Tiên Nhi, sợ cô ta không cam lòng bỏ qua như vậy, sẽ gây ra chuyện gì đó, nên tối hôm qua Khâu Thiếu Trạch đã bảo Vương Ngọc cho người theo dõi Bạch Tiên Nhi.
Nhưng không ngờ lại bị mất dấu!
“Một đám vô dụng!” Khâu Thiếu Trạch tức giận mắng, nhíu mày tiếp tục căn dặn: “Cho thêm hai người tìm khắp Diệu Thành! Một khi có tin tức thì lập tức gọi điện thoại cho tôi!” Sau khi cúp máy, Khâu Thiếu Trạch điều chỉnh lại vẻ mặt của mình rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.