Chương trước
Chương sau
Người đàn ông áo đen lập tức hiểu ý nên anh ta lấy băng keo dán chặt miệng của Đường Du Nhiên.

Thấy Đường Du Nhiên bị bịt kín miệng và không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào Aker mới cầm điện thoại thong thả đi đến trước mặt Đường Du Nhiên rồi ấn loa ngoài.

“Cậu Thời, bây giờ cậu nói cho tôi biết, cậu chọn cứu cô Đường hay cô An?”

Vừa nói Aker nhếch khóe miệng như cười như không liếc nhìn về phía Đường Du Nhiên đang bị trói trên ghế trước mặt.

Khi Aker vừa nói xong trong căn phòng yên tĩnh lập tức vang lên giọng nói bình tĩnh rõ ràng của Thời Ngọc Thao: “Tôi chọn cứu An Lâm.”

Nghe Thời Ngọc Thao nói Aker có chút kinh ngạc nhướn mày rồi liếc nhìn về phía Đường Du Nhiên trước mặt sau khi nghe xong câu nói đó của Thời Ngọc Thao sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, tia sáng trong mắt cũng nhanh chóng vụt tắt. Aker thích thú nhướn mày rồi xác nhận một lần nữa với Thời Ngọc Thao ở đầu dây bên kia: “Cậu Thời, cậu chắc chứ? Cậu chắc chắn người mà cậu muốn chọn là cô An Lâm chứ không phải là cô Đường Du Nhiên chứ?”

Nói xong không đợi Thời Ngọc Thao lên tiếng Aker lại tiếp tục ung dung nói: “Cậu Thời, tôi tưởng cậu sẽ chọn cô Đường Du Nhiên cơ đấy, dù sao thì trông cậu và cô Đường Du Nhiên có vẻ tình cảm như vậy cơ mà.”



“Cậu Thời, tôi cho cậu thêm một cơ hội nữa, nếu như cậu chọn cứu cô An Lâm thì cậu chỉ có thể đến nhận xác của cô Đường Du Nhiên, hơn nữa tình trạng bây giờ của cô Đường Du Nhiên có vẻ rất tệ.”

Thời Ngọc Thao đang ở trong xe, nghe thấy Aker nói như vậy năm ngón tay đang buông thõng bên hông nắm chặt thành nắm đấm, trong ánh mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn u ám. Anh nghiến chặt răng cố gắng nói ra những lời trái với lòng: “Tôi chọn cứu An Lâm.”

“Nói ra thì lần này tôi phải cảm ơn anh rất nhiều, nếu không phải có anh thì tôi vẫn không biết rằng người mà tôi quan tâm nhất vẫn là An Lâm.”

“Hi vọng anh nói lời giữ lời, anh đã nói, tôi chọn cứu ai anh sẽ đồng ý thả người đó, đừng làm hại An Lâm nếu không tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh!”

Nghe thấy lời cảnh cáo tàn nhẫn của Thời Ngọc Thao anh ta nhếch khóe môi nở nụ cười nham hiểm: “Được, cậu Thời, tôi biết rồi.”



Nói xong Aker lập tức cúp máy rồi lạnh lùng liếc nhìn Đường Du Nhiên, nhìn dáng vẻ sống dở chết dở của Đường Du Nhiên anh ta nhún vai chế nhạo: “Cô Đường, thật là đáng tiếc, xem ra Thời Ngọc Thao không quá thích cô.”

Đường Du Nhiên cúi đầu chán nản, đầu óc cô trống rỗng, bên tai đã hoàn toàn không nghe thấy kỳ âm thanh nào khác, trong đầu cô không ngừng vang lên những lời mà Thời Ngọc Thao vừa nói, anh nói người mà anh chọn cứu là An Lâm, đúng là nực cười, trước khi ở đây Đường Du Nhiên vẫn luôn cho rằng Thời Ngọc Thao sẽ chọn cứu mình.

Anh nói anh muốn cảm ơn người đã bắt cóc cô nếu không thì anh vẫn không biết trong lòng anh người mà anh thực sự quan tâm là An Lâm!

Vậy nên những lời ngọt ngào mà Thời Ngọc Thao nói với cô trong khoảng thời gian qua đều là dối trá sao? Vậy là Thời Ngọc Thao hoàn toàn không hề yêu cô sao? Tất cả đều là do cô tự mình đa tình sao?

Đúng là quá nực cười! Thực sự quá nực cười.

Đường Du Nhiên nhếch môi muốn cười nhưng căn bản không cười nổi, quá đau, toàn thân cô đều đau đớn.

Cô vừa bị đá một cú vào bụng rất đau đớn giống như có một con dao sắc nhọn đâm vào da thịt.

Nhưng không đau bằng nỗi đau trong lòng cô, đau đớn tới mức khiến toàn thân cô co thắt.

Người đàn ông áo đen đứng bên cạnh Đường Du Nhiên nhìn Aker hỏi: “Ông chủ, bây giờ phải xử lí người phụ nữ này thế nào?”

Vừa nói người đàn ông đó vừa giơ con dao sắc nhọn trong tay lên rồi làm động tác cứa cổ.

Nghe thấy vậy Aker lắc đầu với người đàn ông: “Đồ bị Thời Ngọc Thao vứt bỏ không đáng để tôi ra tay giết cô ta!”

Vừa nói anh ta vừa liếc nhìn Đường Du Nhiên: “Chúng ta đi thôi, dù sao thì sau mấy phút nữa thì quả bom hẹn giờ sẽ tự động nổ.”

Nói xong Aker cất bước đi trước ra khỏi phòng.

Người đàn ông áo đen vội vàng bước nhanh theo Aker rời đi.

Thời Ngọc Thao đoán không sai, Aker vừa rời đi thì cũng dẫn theo hết toàn bộ mấy tên vệ sĩ, không để lại một ai.

Người đàn ông áo đen không phải ai khác mà chính là Rayder cánh tay đắc lực của Aker.

Sau khi Rayder lên xe rời đi với Aker, anh ta khó hiểu nhìn Aker, người trông có vẻ đang có tâm trạng khá tốt nhỏ giọng hỏi: “Ông chủ, bây giờ thực sự phải thả cái cô An Lâm đó sao?”

Rayder vẫn luôn có hơi khúc mắc, nếu như thực sự dễ dàng thả An Lâm đi như vậy thì lần bắt cóc này của bọn họ chẳng có chút nghĩa lý gì.

Aker nghe Rayder nói xong bèn lạnh lùng liếc nhìn anh ta, nhếch môi một cách tàn nhẫn, giọng nói u ám bẩm sinh giống như phát ra từ địa ngục: “Tôi nói muốn thả An Lâm lúc nào?”

Rayder nghe Aker nói xong lập tức sững sờ.

Sau đó anh ta nghe thấy Aker vô cùng đắc ý nói: “Người mà Thời Ngọc Thao quan tâm như vậy sao tôi có thể dễ dàng thả đi chứ, tôi nói rồi tôi nhất định phải khiến Thời Ngọc Thao cảm nhận cái gọi là đau đớn tan nát cõi lòng!”

Vừa dứt lời Aker bèn lấy điện thoại ra bấm số gọi cho đàn em đang canh chừng An Lâm.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, Aker cầm điện thoại rồi nói thẳng: “Được rồi, các cậu có thể ra tay rồi, các cậu có thể thay phiên nhau chơi cái người phụ nữ An Lâm đó, sau đó hẵng giết cô ta rồi đưa thi thể An Lâm đến cổng sơn trang Đế Đình là được!”

Ngay từ đầu Aker chưa từng nghĩ sẽ làm theo những gì mình đã nói.

Anh ta cố tình bắt cóc cả An Lâm và Đường Du Nhiên để Thời Ngọc Thao chọn ra người phụ nữ mà anh không nỡ nhất.

Sau đó Aker sẽ tra tấn người phụ nữ mà Thời Ngọc Thao chọn, gi3t chết cô ta rồi ném xác cô ta trước mặt Thời Ngọc Thao để anh nếm thử mùi vị đau đớn tột cùng là như thế nào.

Không thể không nói, Aker và Thời Ngọc Thao đúng thật là anh em ruột, bởi vì trong lòng Aker nghĩ gì gần như đều bị Thời Ngọc Thao đoán ra hết.

Quý Viêm Phong đã đến trước khi Aker đưa người rời khỏi khu chung cư, anh ta không biết Thời Ngọc Thao đã dùng cách nào để khiến Aker dẫn đám vệ sĩ rời đi.

Quý Viêm Phong đưa người thận trọng ẩn nấp trong bóng tối, đợi đến khi băng nhóm của Aker hoàn toàn rời đi anh ta lập tức đưa chuyên gia gỡ bom mới kịp đến và đàn em của mình chạy như bay vào khu chung cư.

Lúc nãy Aker từ trong tòa nhà thứ ba đi ra vì vậy Quý Viêm Phong đưa người đến thẳng tòa nhà thứ ba và nhanh chóng tìm thấy Đường Du Nhiên mà không hề lãng phí chút thời gian nào.

Trước khi Aker rời đi không hề đóng cửa nên lúc Quý Viêm Phong dẫn người xông vào phòng thì chỉ thấy Đường Du Nhiên đang thẫn thờ nhìn ngón chân của mình, cô ngẩn người ra sắc mặt tái nhợt đáng sợ.

Vốn dĩ trong đôi mắt đó tràn đầy năng lượng và hoạt bát nhưng giờ đây lại trở nên trầm lặng, Quý Viêm Phong và Đường Du Nhiên cùng nhau lớn lên từ nhỏ, từ trước tới giờ anh ta chưa từng nhìn thấy Đường Du Nhiên tuyệt vọng như vậy.

Quý Viêm Phong nhìn cô và cảm thấy vô cùng lo sợ, không quan tâm việc gây nghi ngờ, anh ta vội vàng nhưng có chút sợ hãi vươn tay ôm chặt lấy Đường Du Nhiên rồi luống cuống xé miếng băng dính dán miệng Đường Du Nhiên.

Giọng nói đau khổ của Quý Viêm Phong bất giác trở nên khàn khàn: “Du Nhiên, em sao vậy? Du Nhiên? Em đừng dọa anh… anh đến cứu em rồi đây, đừng sợ, anh sẽ không để em xảy ra chuyện…”

Đường Du Nhiên có vẻ mệt mỏi, cô nhắm mắt lại để che giấu những giọt nước mắt đang chực trào rơi xuống, cô yếu ớt ngả đầu dựa vào lòng Quý Viêm Phong, cô quá lạnh, cả người cô đều rất lạnh, chỉ có tựa vào lòng Quý Viêm Phong cô mới có thể cảm nhận được chút ấm áp.

Đường Du Nhiên lẩm bẩm nói: “Quý Viêm Phong… Em đau quá.. thực sự rất đau…”

Quý Viêm Phong nghe thấy Đường Du Nhiên nói vậy hai mắt anh ta đỏ ngầu, lập tức hét lên với chuyên gia gỡ tom: “Mau lên! Mau đến phá bom!”

“Được, được.” Chuyên gia gỡ bom vội vàng đi đến trước mặt Đường Du Nhiên đồng hồ hẹn giờ chỉ còn lại vỏn vẹn hai phút cuối cùng.

May mắn thay chuyên gia gỡ tom rất chuyên nghiệp, Trung Quốc kiểm soát loại bom này rất nghiêm ngặt vì vậy Aker không thể tìm ra một quả bom tinh vi hơn trong một khoảng thời gian ngắn như vậy nên chỉ tìm người làm một quả bom hẹn giờ đơn giản.

Chỉ sau một phút đồng hồ, chuyên gia gỡ bom đã gỡ thành công quả bom hẹn giờ trên người của Đường Du Nhiên.

Nhìn thấy đèn báo thời gian trên quả bom hẹn giờ phụt tắt Quý Viêm Phong thở phào nhẹ nhõm, tay anh ta run rẩy, nhanh chóng cởi dây trói cho Đường Du Nhiên.

“Du Nhiên, em sao rồi? Có chỗ nào bị thương không?” Quý Viêm Phong cau mày lo lắng, anh ta vừa hỏi vừa cẩn thận ôm Đường Du Nhiên trên ghế lên.

Vừa ôm Đường Du Nhiên lên cúi đầu nhìn xuống thì thấy một dòng máu đỏ tươi đang từ từ chảy ra từ giữa chân của Đường Du Nhiên.

Quý Viêm Phong lập tức trừng mắt, cả người như đông cứng lại, anh ta nghe thấy giọng nói yếu ớt của Đường Du Nhiên trong lòng mình: “Quý Viêm Phong… Bụng em rất đau…”

Nghe thấy giọng nói yếu ớt của Đường Du Nhiên Quý Viêm Phong lập tức tỉnh táo lại, anh ta nhíu chặt mày, cánh tay ôm Đường Du Nhiên cũng trở nên chặt hơn, anh ta vội vàng xuống tầng, vừa đi vừa an ủi cô: “Du Nhiên, em đừng sợ, không sao đâu! Nhất định sẽ không sao đâu, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì.”

Nói xong Quý Viêm Phong đã ôm Đường Du Nhiên đi xuống tầng, Quý Viêm Phong khản tiếng hét lên với tên đàn em đang đi phía sau: “Mau, mau lái xe đến đây!”

Tên đàn em thấy dáng vẻ lo lắng muốn phát điên của Quý Viêm Phong thì không dám chậm trễ, vội vàng chạy ra phía trước của Quý Viêm Phong rồi nhanh chóng lái xe dừng lại trước mặt anh ta.

Quý Viêm Phong vừa mới ôm Đường Du Nhiên lên xe cửa xe còn chưa đóng đã xông vào ghế lái phía trước của tên đàn em lạnh lùng nói: “Lập tức lái xe đến bệnh viện gần nhất! Nhanh lên!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.