Đường Du Nhiên ngấm ngầm chịu đựng lâu như vậy chính là vì trả thù hai người họ!
Cô ta đã như thế này rồi, đương nhiên người tiếp theo chính là Khâu Thiếu Trạch.
Chỉ là Bạch Tiên Nhi không ngờ rằng cô ta có thể gặp được Khâu Thiếu Trạch ở đây.
Sau khi ra viện thì Bạch Tiên Nhi bị chứng mất ngủ, mỗi tối cô ta chỉ có uống say thì mới có thể ngủ, tối nay cô ta đến quán bar uống rượu như mọi khi, kết quả mới vừa đi đến cổng quán bar thì nhìn thấy vài người đang vây quanh đánh một người, nghe thấy tiếng kêu la đó, Bạch Tiên Nhi đã nhận ra là Khâu Thiếu Trạch.
Khi Bạch Tiên Nhi nhìn thấy Khâu Thiếu Trạch thì trên khuôn mặt của cô ta lộ ra vẻ vô cùng chán ghét, sắc mặt lập tức thay đổi, trong đôi mắt đang trang điểm đậm lóe lên một tia thù hận, ngay sau đó, Bạch Tiên Nhi không kiềm chế được mà giơ tay tát vào hai má đã bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập của Khâu Thiếu Trạch, cô ta không kiềm chế được tâm trạng kích động và hét lên: “Khâu Thiếu Trạch! Anh có tư cách gì chán ghét tôi! Nếu như không phải là tôi! Bây giờ nói không chừng anh đã bị người ta đánh chết rồi!”
“Khâu Thiếu Trạch! Tôi đã sớm nói với anh rằng Đường Du Nhiên đã phản bội anh và cặp kè với Thời Ngọc Thao từ lâu rồi! Nhưng anh cứ không tin tưởng tôi!”
“Anh vì con đĩ Đường Du Nhiên đó mà giết chết đứa con của chúng ta! Khâu Thiếu Trạch! Anh xứng đáng có kết cục như hôm nay!”
Nói xong Bạch Tiên Nhi không nhịn được, cô ta lại giơ tay lên tát Khâu Thiếu Trạch rồi cười nhạt đầy độc ác, tiếp tục nói: “Khâu Thiếu Trạch! Tôi thật sự tội nghiệp cho anh đấy!”
“Nghe nói bây giờ công ty mà anh đã làm việc vất vả và không dễ dàng có được đã trở về tay của Đường Du Nhiên rồi, Vương Ngọc cậu ta còn lấy số tiền cuối cùng rồi bỏ trốn! Bây giờ anh không có cái gì hết, điều buồn cười nhất là Đường Du Nhiên mà anh yêu nhất, e rằng bây giờ đang lên giường với người anh em tốt Thời Ngọc Thao của anh đấy!
Từng câu từng chữ mà Bạch Tiên Nhi nói đều rơi vào tai Khâu Thiếu Trạch rất rõ ràng.
Mỗi một câu chữ đều như một nhát dao đang đâm vào trái tim của Khâu Thiếu Trạch.
Đôi mắt của Khâu Thiếu Trạch lập tức đỏ ngầu lên, anh ta trừng to mắt, nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiên Nhi, đôi môi run rẩy vì tức giận và nói: “Con đĩ… Bạch Tiên Nhi… cô.”
Khâu Thiếu Trạch còn chưa nói xong, đôi mắt Bạch Tiên Nhi đã trầm xuống, cô ta không khách sáo mà tát vào mặt Khâu Thiếu Trạch một lần nữa.
Sau khi Khâu Thiếu Trạch bị đánh mấy bạt tai liên tiếp thì cơn lửa giận trong lòng đã bùng phát lên.
Sắc mặt u ám tột cùng, lúc này cả người Khâu Thiếu Trạch toàn là vết thương, vừa động một chút thì toàn thân anh ta đều đau nhức.
Khâu Thiếu Trạch muốn nhảy lên đánh Bạch Tiên Nhi, nhưng vừa mới chống cánh tay thì vết thương trên vai căng ra, Khâu Thiếu Trạch đau đớn kêu lên một tiếng, cả người lại ngã xuống đất.
Bạch Tiên Nhi nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác bây giờ của Khâu Thiếu Trạch, trong lòng vô cùng hả giận!
Rất tốt, bây giờ Khâu Thiếu Trạch còn thảm hơn cô ta rất nhiều!
Cô ta không nhịn được mà nhếch môi nhìn Khâu Thiếu Trạch rồi mỉm cười vui vẻ: “Khâu Thiếu Trạch, anh biết bây giờ anh giống cái gì không?”
Bạch Tiên Nhi nói xong thì dừng lại một chút, cô ta vốn không định để Khâu Thiếu Trạch trả lời, ngay sau đó cô ta nói rõ từng câu từng chữ: “Khâu Thiếu Trạch, bây giờ anh thật sự giống một con chó! Ha ha ha!”
Sau khi cười sung sướng xong, ánh mắt của Bạch Tiên Nhi lập tức trở nên lạnh lùng, nụ cười trên gương mặt cũng không còn nữa, cô ta nhìn chằm chằm vào Khâu Thiếu Trạch đang tức giận không nói nên lời, rồi nhếch môi nói: “Khâu Thiếu Trạch, anh nên vui mừng vì tối nay anh đã may mắn gặp được tôi!”
Nói xong Bạch Tiên Nhi lạnh lùng đưa tay ra đỡ Khâu Thiếu Trạch.
Ai biết được rằng tay của Bạch Tiên Nhi vừa mới chạm vào Khâu Thiếu Trạch, cũng không biết Khâu Thiếu Trạch lấy đâu ra hơi sức mà hất tay Bạch Tiên Nhi.
Bạch Tiên Nhi đau đớn rên lên thành tiếng, cô ta cúi đầu nhìn làn da trên cánh tay mình đã bị đánh đỏ lên một vùng lớn.
Bạch Tiên Nhi tức giận nghiến răng, trong ánh mắt lóe lên sự thù hận, nhưng chẳng mấy chốc Bạch Tiên Nhi đã kìm nén sự thù hận của mình.
Cô ta nhìn Khâu Thiếu Trạch một cách lạnh lùng và cười nhạt: “Khâu Thiếu Trạch, anh không muốn đi cùng tôi, vậy anh muốn chết thảm trong bộ dạng này ở trên đường sao?”
“Cút đi! Không cần cô quan tâm!” Đôi mắt Khâu Thiếu Trạch đỏ ngầu, anh ta trừng mắt nhìn Bạch Tiên Nhi một cách dữ tợn.
Theo Khâu Thiếu Trạch thấy thì bây giờ Bạch Tiên Nhi chỉ đến xem trò cười của anh ta mà thôi!
Bạch Tiên Nhi hận Đường Du Nhiên đến chết! Cũng hận Khâu Thiếu Trạch!
Nhưng Bạch Tiên Nhi hận Đường Du Nhiên nhiều hơn!
Bạch Tiên Nhi vốn không có người thân, Khâu Thiếu Trạch cũng không cần cô ta, đứa con mà cô ta không dễ dàng mang thai được cũng bị Khâu Thiếu Trạch ép buộc bỏ đi.
Bây giờ tất cả sự hận thù với Đường Du Nhiên là lý do mà Bạch Tiên Nhi gắng sức sống đến hiện tại.
Cô ta hận Đường Du Nhiên! Nếu không phải là Đường Du Nhiên thì Khâu Thiếu Trạch sẽ không ép cô ta bỏ đi đứa con!
Đường Du Nhiên là kẻ chủ mưu giết chết đứa con của cô ta!
Nếu không phải là Đường Du Nhiên! Nói không chừng bây giờ cô ta đang ở bên cạnh Khâu Thiếu Trạch và sống thật hạnh phúc vui vẻ!
Nếu không phải là Đường Du Nhiên thì làm sao Bạch Tiên Nhi cô ta có thể rơi vào cuộc sống thoi thóp thảm hại như ngày hôm nay!
Cô ta phải trả thù! Vì chính mình mà trả thù! Vì đứa con còn chưa ra đời của cô ta mà trả thù! Bạch Tiên Nhi cô ta không sống tốt thì Đường Du Nhiên cũng đừng nghĩ đến chuyện sống tốt!
Nhưng Bạch Tiên Nhi biết rằng nếu chỉ dựa vào một mình cô ta mà muốn trả thù thì thực sự quá khó!
Nếu như có thêm sự giúp đỡ của Khâu Thiếu Trạch thì sẽ tốt hơn!
Vì vậy bây giờ cô ta phải kìm nén sự thù hận với Khâu Thiếu Trạch!
Ánh mắt lạnh lùng của Bạch Tiên Nhi nhìn chằm chằm vào Khâu Thiếu Trạch, đột nhiên cô ta mở miệng nói: “Khâu Thiếu Trạch! Anh muốn trả thù không?”
“Anh có muốn trả thù Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao không?”
Muốn! Đương nhiên Khâu Thiếu Trạch muốn! Bây giờ Khâu Thiếu Trạch hận không thể bắt được đôi cẩu nam nữ Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao để hành hạ họ thật tàn nhẫn!
Không đợi Khâu Thiếu Trạch trả lời, Bạch Tiên Nhi lại nói: “Khâu Thiếu Trạch, hai người chúng ta có mục tiêu chung, hãy hợp tác nhé.”
Lần này khi Bạch Tiên giơ tay ra đỡ Khâu Thiếu Trạch, Khâu Thiếu Trạch trầm lặng không đưa tay ra đẩy Bạch Tiên Nhi nữa.
Bạch Tiên Nhi đưa Khâu Thiếu Trạch rời khỏi và đi đến bệnh viện gần nhất.
May mà lúc ấy khi những người đó đánh Khâu Thiếu Trạch, theo bản năng Khâu Thiếu Trạch vẫn nhớ bảo vệ đầu của mình.
Cả người Khâu Thiếu Trạch có rất nhiều vết thương, nhưng đều là một số vết thương ngoài da không nghiêm trọng lắm, chỉ là nhìn thấy sẽ làm người khác giật mình mà thôi, không có vấn đề gì thì lấy thuốc về nhà uống, tịnh dưỡng vài ngày thì sẽ tốt.
Lúc đó sau khi Bạch Tiên Nhi ra viện thì tìm người giúp mình bán căn hộ mà trước đây Khâu Thiếu Trạch đã sang tên cho cô ta.
Bây giờ Bạch Tiên Nhi chỉ thuê một căn hộ nhỏ để ở.
Bạch Tiên Nhi dẫn Khâu Thiếu Trạch quay về căn hộ mà bây giờ mình đang thuê.
Sáng sớm hôm sau, trong nhà ăn sơn trang Đế Đình, Đường Du Nhiên và Thời Ngọc đang ngồi đối diện và lặng lẽ ăn sáng.
Đường Du Nhiên đã ăn no rồi, nhìn thấy Thời Ngọc Thao cũng ăn gần hết, lúc này Đường Du Nhiên mới buông bộ đồ ăn xuống, ho khan một tiếng rồi nhìn Thời Ngọc Thao và nói: “Ừm… Thời Ngọc Thao, có chuyện này tôi muốn nói với anh…”
Thời Ngọc Thao nghe Đường Du Nhiên nói thì khẽ nhướng mày, dù anh bận tối mặt mà vẫn thong dong gật đầu với Đường Du Nhiên: “Ừm, có chuyện gì vậy? Em nói đi.”
“Thời Ngọc Thao… Trong khoảng thời gian này cảm ơn anh đã chăm sóc tôi, bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết rồi, tôi cứ ở chỗ của anh thì cũng không tốt, vì vậy tôi đã tìm được nhà mới rồi, dự định hôm nay sẽ chuyển đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]