Chương trước
Chương sau
Mười ngón tay buông thõng hai bên người cố gắng kìm chế nắm chặt thành nắm đấm, sắc mặt Khâu Thiếu Trạch u ám đến đáng sợ, ngay sau đó Khâu Thiếu Trạch cầm chìa khóa cắm vào ổ khóa, nhưng Khâu Thiếu Trạch mới phát hiện ra khóa cửa đã bị thay đổi.

Chìa khóa trên tay anh ta hiện tại đã không thể mở cửa.

Khâu Thiếu Trạch sững sờ vài giây mới định thần lại, vẻ mặt u ám đến đáng sợ, ngay sau đó Khâu Thiếu Trạch đột nhiên giơ tay lên hung hăng đập chìa khóa xuống đất.

Sau đó không kiềm chế được mà giáng một cú đấm vào cánh cửa.

Tiếng ầm vang lên, cánh cửa vẫn bất động như cũ, chỉ có tay của Khâu Thiếu Trạch đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Khuôn mặt Khâu Thiếu Trạch tối sầm, giống như không cảm thấy đau.

Anh ta xoay người lết theo cơ thể tập tễnh đi khỏi khu chung cư.



Khâu Thiếu Trạch không biết mình đã đi được bao lâu, trời ngày càng tối, người trên đường ngày càng ít.

Khoảnh khắc này Khâu Thiếu Trạch mới thật sự hiểu cái gì gọi là không có gì!

Anh ta đã không còn gì cả, hiện tại đến cả nơi dung thân cũng không tìm thấy.

Toàn bộ tiền trên người chỉ còn lại hơn trăm tệ!

Đột nhiên trong  đầu Khâu Thiếu Trạch hiện lên hình bóng của Đường Du Nhiên.



Bây giờ Đường Du Nhiên đang làm gì? Muộn như vậy, nói không chừng đang cùng với Thời Ngọc Thao ở trên giường!

Ngay khi suy nghĩ này vừa hiện lên thì Khâu Thiếu Trạch đã gầm lên một cách tức giận!

Đường Du Nhiên đáng chết! Thời Ngọc Thao đáng chết! Hai người các người đều đáng chết!

Tất cả những người phản bội anh ta đều không được chết một cách tốt đẹp!

Khâu Thiêu Trạch sắp bị hỏa giận trong người ép đến điên rồi!

Khâu Thiếu Trạch loạng choạng không biết đã đi được bao xa, anh ta nghe thấy tiếng nhạc từ một quán bar truyền tới.

Khuôn mặt Khâu Thiếu Trạch âm u, trực tiếp bước nhanh về phía quán bar.

Không phải nói rượu có thể giải sầu sao!

“Đưa cho tôi một chai volka!” Khâu Thiếu Trạch ngồi xuống quầy bar với vẻ mặt u ám hét lên với người pha rượu.

Sau đó một chai rượu volka được đưa đến trước mặt Khâu Thiếu Trạch.

Khâu Thiếu Trạch không dùng cốc mà trực tiếp cầm chai rượu lên uống.

Điên cuồng đổ vào miệng.

Không lâu sau một tiếng bịch vang lên, Khâu Thiếu Trạch đặt chai rượu lên quầy bar, mất kiên nhẫn hét lên với người pha rượu: “Đưa cho tôi hai chai rượu!”

Khâu Thiếu Trạch uống liền lúc hai trai, uống rượu nhanh cộng thêm nồng độ cao khiến cho anh ta rất nhanh đã say, uống đến trai thứ ba thì người pha rượu đã không thể tiếp tục nhìn nữa mà nói với Khâu Thiếu Trạch: “Thưa anh, nếu anh tiếp tục uống như vậy sẽ xảy ra chuyện mất!”

“Không phải việc của anh! Tất cả đều cút hết cho ông! Đều đáng chết! Tất cả đều đáng chết!”

Khâu Thiếu Trạch say đến mắt đã không còn nhìn thấy rõ, chỉ cảm thấy khó chịu vì da dày như bị thiêu đốt, anh ta cau mày dữ dội vì đau, chống cánh tay siêu vẹo đứng dậy, cầm theo chai rượu đi ra khỏi quán bar.

Người pha rượu cau mày khi nhìn thấy Khâu Thiếu Trạch muốn đi, lập tức chạy đến chỗ hai người phục trong quán bar nói: “Mau ngăn người kia lại! Anh ta còn chưa trả tiền!”

Vài người phục vụ nam mau chóng đuổi theo Khâu Thiếu Trạch đang ở cửa quán bar.

“Thưa anh, anh vẫn chưa trả tiền, mời anh thanh toán hóa đơn, tổng cộng là bốn trăm hai mươi tệ! Cảm ơn!”

Khâu Thiếu Trạch cau mày khi bị người khác chặn lại, móc ra hơn trăm tệ trên người nhét vào ngực người phục vụ, mất kiên nhẫn nói: “Tất cả đều đưa cho mày! Cút mau! Đừng có chắn đường tao đi!”

Người phục vụ đó đếm tiền, mới được có một trăm năm mươi tệ, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

“Thưa anh, anh còn chưa đưa đủ tiền! Tổng cộng là bốn trăm hai mươi tệ, ở đây mới có một trăm năm mươi tệ.”

Khâu Thiếu Trạch choáng váng đầu óc, mọi thứ trước mặt đều quay cuồng, nhìn thấy mấy người này vẫn cản đường mình, Khâu Thiếu Trạch đang không có chỗ trút giận lập tức dâng trào, tức giận đập vỡ chai rượu trong tay: “Không còn tiền! Cái gì cũng không còn! Không còn!”

Người phục vụ dẫn đầu nghe thấy lời Khâu Thiếu Trạch nói, sắc mặt người phục vụ đen lại, hừ lạnh một tiếng, người giống như Khâu Thiếu Trạch ở quán bar đã gặp nhiều rồi, mỗi một tháng đều sẽ gặp một hai lần người không trả tiền xong gây chuyện!

Đối phó với những người như vậy, bọn họ có đầy kinh nghiệm.

Người phục vụ nam dẫn đầu ra ký hiệu mắt, ngay lập tức những phục vụ nam khác hiểu ý, vươn tay ra giữ chặt vai của Khâu Thiếu Trạch, kéo Khâu Thiếu Trạch ra khỏi cửa quán bar.

Trên người Khâu Thiếu Trạch vốn dĩ đang bị thương, mà bây giờ còn say rượu, một con quỷ say làm sao có thể là đối thủ của ba người.

Vừa ra khỏi cửa quán bar, Khâu Thiếu Trạch đã bị đẩy mạnh xuống đất, không đợi Khâu Thiếu Trạch loạng choạng đứng dậy, những phục vụ nam đã hung hăng dùng nắm đấm đấm lên người Khâu Thiếu Trạch.

Khâu Thiếu Trạch đau đến nỗi chỉ có thể vô thức dùng hai tay ôm lấy đầu, toàn thân co quắp lại như một con chó thảm hại, đau đến liên tục than khóc.

“Đừng đánh nữa! Tiền nợ của anh ta tôi trả.” Một giọng nói vang lên.

Những người phục vụ nam nghe thấy lập tức dừng lại động tác, quay đầu lại thì thấy một người phụ nữ ăn mặc đẹp đang đứng ngoài cửa quán bar.

“Tổng cộng còn thiếu bao nhiêu?” Người phụ nữ lại lên tiếng.

“Đưa thêm hai trăm bảy mươi tệ là được rồi!” Có người trả tiền, sắc mặt người phục vụ nam dẫn đầu đã khá hơn nhiều.

Sau khi nhận tiền đếm xong, người phục vụ nam dẫn đầu cũng không quan tâm đến sống chết của Khâu Thiếu Trạch nữa, mang theo hai người phục vụ nam khác quay lại quán bar.

Người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt rơi xuống Khâu Thiếu Trạch như một con chó lang thang thảm hại đang co quắp thành một đống ôm chặt lấy đầu nằm trên đất, hừ lạnh một tiếng.

Đôi môi đỏ đột nhiên nhếch lên nụ cười vô cùng sảng khoái.

Đôi chân đi giày cao gót từ từ từng bước đi đến trước mặt Khâu Thiếu Trạch, cô ta ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm Khâu Thiếu Trạch, đột nhiên cười thành tiếng: “Khâu Thiếu Trạch! Thật sự không ngờ tới, anh cũng có ngày hôm nay! Báo ứng này đến cũng thật nhanh nha!”

Đầu Khâu Thiếu Trạch vô cùng choáng váng, chỉ nghe được âm thanh đứt quãng, anh ta đau đớn rên rỉ, vất vả mở mắt ra thì nhìn thấy một khuôn mặt trang điểm đậm với nụ cười tự phụ trên môi.

Cho dù là trang điểm đậm, cho dù là bây giờ Khâu Thiếu Trạch tinh thần không rõ, nhưng chỉ cần liếc mắt vẫn có thể nhận ra người phụ nữ này.

Đôi lông mày vô thức nhíu lại, ánh mắt không nhịn được lóe lên tia chán ghét, mở phun ra vài chữ từ miệng: “Bạch Tiên Nhi?”

Đúng vậy, người đến không phải người khác, chính là Bạch Tiên Nhi đã mất tích mấy hôm.

Chính xác mà nói không phải là mất tích, chỉ là Bạch Tiên Nhi sau khi xuất viện, trong lòng nhận phải đả kích quá lớn, nên đã tìm một nơi để trốn vài ngày.

Kết quả vừa mới ra ngoài, Bạch Tiên Nhi đã nhìn thấy tin tức công ty Đường thị phá sản.

Sau đó đi dò hỏi một lúc lại biết được chuyện Khâu Thiếu Trạch bị giam ở cục cảnh sát vì tội cố ý gây thương tích.

Khâu Thiếu Trạch có kết cục như ngày hôm nay Bạch Tiên Nhi có hề cảm thấy kỳ lạ!

Khoảnh khắc Bạch Tiên Nhi bị bắt nằm trên giường bệnh để phá thai đứa nhỏ, Bạch Tiên Nhi đã biết kết cục của Khâu Thiếu Trạch sẽ không tốt hơn bản thân là mấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.