Lý Hiền bất đắc dĩ, biết rõ đây là án oan, cũng chỉ có thể đẩy chiêm sự Đông Cung ra, tức Lưu đại nhân là hầu ngự sử của Ngự Sử Đài. Người này xưa nay cùng Võ Hậu luôn bất đồng, nhiều lần góp lời Thiên Tử, nói Hoàng Hậu xử trí chính sự cực kỳ không ổn. Để hắn nhận lấy cái tội này, cũng coi như là hợp tình hợp lý. 
Sau khi Võ Hậu thu được tấu chương, ước lượng phân lượng của người này. Thích hợp, lại cũng không thích hợp. Thuận lý thành chương xử trí người này, xem như lời cảnh cáo đến bách quan, có điều Lưu đại nhân trên triều rất có uy vọng, nếu hắn đền tội vì chuyện này, hậu họa kéo theo không ít, Võ Hậu tự biết đó sẽ là sóng ngầm mãnh liệt. 
Giết thì dễ dàng, khống chế nhân tâm lại không dễ. 
Cân nhắc thật lâu, Võ Hậu chỉ phán hắn tội đày, đem nữ quyến nhập Dịch Đình làm nô. Nàng dù chưa giết Lưu đại nhân, nhưng đám người tâm phúc quen suy đoán tâm tư của nàng tự nhiên sẽ vì nàng phân ưu. 
Tháng mười năm ấy, Lưu đại nhân bệnh chết trên đường áp giải. Rốt cuộc là bệnh chết, hay là bị giết, đã không thể tra được. Một án này chẳng qua chỉ mất một tháng, liền như đá vụn chìm vào biển rộng, không còn người đề cập. 
Tháng mười một cùng năm, mây đen nổi lên tứ phía, đêm đến, Đại Minh Cung liền nghênh đón trận tuyết đầu tiên. 
Miệng vết thương của Thái Bình đã khép lại, chỉ là hai chân dùng một lực chút thì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-dinh/2679315/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.