Trên ngói lưu ly, thụy thú đã bị tuyết trắng che lấp hơn phân nửa. Đã là mấy ngày sau ngày đầu tháng Giêng, lại đổ xuống mấy trận tuyết, gió xuân se lạnh thổi đến, Trường An liền có thể nghênh đón hoa nở xuân về. 
Bông tuyết rì rào bay xuống, ánh nến trong Tử Thần Điện sáng trưng. 
Võ Hậu phê xong một quyển chiết tử cuối cùng, nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, mệt mỏi cất tiếng: "Bùi thị, hiện tại là giờ nào?" 
Bùi thị nhìn thoáng qua đồng hồ nước, trầm giọng đáp: "Bẩm Thiên Hậu, hiện nay đã là giờ Sửu." 
"Đã qua ba tháng rồi?" Võ Hậu gác bút xuống, tiếp tục hỏi. 
Bùi thị đầu tiên là ngạc nhiên, cuối cùng đã phản ứng lại, "Đúng vậy." 
"Thương thế của Thái Bình hẳn đã dưỡng tốt." Võ Hậu chầm chậm nói, "Cũng nên làm chính sự." 
Bùi thị cúi đầu, "Ngày mai nô tỳ mang tài tử trở về." 
"Sắp đến Tết Thượng Nguyên, dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương, cũng muốn vui chơi một chút, mới có thể hồi tâm." Võ Hậu nhàn nhạt nói xong, nhìn về phía Bùi thị, "Ngày mai ngươi nói với nàng, Tết Thượng Nguyên là ân điển cuối cùng mà bổn cung cho nàng." 
Lúc này, nàng cho Uyển Nhi cái lý do trước. 
Thái Bình nên chuyên tâm làm chính sự, Uyển Nhi cũng nên trở về chuyên tâm làm chính sự. 
"Vâng." Bùi thị lĩnh mệnh. 
Võ Hậu cầm lấy chiết tử ở một bên, đưa cho Bùi thị, "Hoàng thất tối kỵ thuật yếm thắng, lúc này nóng lòng tranh công, để hắn chết ở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-dinh/2679314/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.