Chương trước
Chương sau
Diệp Trọng liếc mắt nhìn con mình một cái, nghiêm mặt nói: " Ngươi đã đánh mất thứ gì, thì phải dựa vào chính sức mình tìm về. Ta chỉ có thể nói cho ngươi, lúc đầu, người đã lấy giới chỉ của ngươi hiện vẫn đang ở tại Mễ lan. Con trai, ngươi phải nhớ kỹ, muốn trở thành một cường giả, trước hết phải học cách quan sát và cảm nhận mọi thứ chung quanh. "
- Cũng ở Mễ lan ư? – Âm Trúc nhìn cha, suy nghĩ một chút, kiên định nói: " Ba ba, hài nhi nhất định dựa vào lực lượng của bản thân để tìm giới chỉ về. "
Diệp Trọng hướng tới Tử nói: " Tử ta muốn cùng Âm Trúc nói chuyện riêng mấy câu. "
Tử không để ý đến Diệp Trọng, chỉ là ánh mắt dừng lại trên người Âm Trúc trong chốc lát, đầy lưu luyến, xoay người tiến vào rừng cây.
- Âm Trúc, dọc theo đường đi, ngươi gặp những sự việc gì ta đều tận mắt chứng kiến. Nhưng bất luận là ngươi tại Lộ Na thành giết chết vài tên ma pháp sư, hay là khi ngươi mất giới chỉ mà Tần gia gia cho ngươi, ta cũng không ra mặt, ngươi có biết tại sao không? "
Diệp Âm Trúc có chút mờ mịt lắc đầu. Diệp Trọng trầm giọng nói: " Bởi vì ta hy vọng, ngươi có thể tự bản thân rút ra kinh nghiệm mà đứng dậy. Mà không cần sự giúp đỡ của ta. Có lẽ, ngươi một lần bị mất giới chỉ, ta có thể giúp ngươi tìm trở về, nhưng là, nếu lần sau ta không có mặt bên cạnh thì ngươi làm sao đây? Ngươi năm nay đã mười sáu tuổi rồi, dựa theo tiêu chuẩn của Long khi nỗ tư là đã trưởng thành rồi. Sau này ngươi phải học hỏi sự kiên cường, tự mình đối mặt với tất cả khó khăn. Cho nên, ta mới thủy chung không có nhúng tay. Có lẽ, ngươi bây giờ đã không còn theo như an bài của Tần gia gia nữa, đối với ngươi mà nói, đây lại là một hảo sự, ngươi phải tự thân mình hành tẩu. Nhớ rằng, ngươi không được phụ công dạy bảo của hai vị gia gia. "
Cùng cha có chút nghiêm nghị trong ánh mắt đối thị ( mắt đối mắt),Diệp Âm Trúc đột nhiên phát hiện, cảm giác bàng hoàng của mình từ khi rời Bích Không Hải đã biến mất. Hai chữ kiên cường như mọc rễ vào trong đáy lòng hắn. " Ba, ta sẽ kiên cường. " Từ ba ba biến thành một chữ ba, mặc dù chỉ là chênh lệch một chữ, nhưng Diệp Trọng lại cảm giác được, đứa con trai của mình thật sự đã trưởng thành.
- Âm Trúc, ta không phản đối ngươi giết người. Bất quá, ta phải nói cho ngươi một chuyện. Địch nhân cũng vị tất đều phải giết chết. Có những người không đáng chết, phải phương pháp khác để xử lý. Đồng thời, giết người cũng phải nỗ lực hết mình, như ngươi lần trước tại A Tạp Địch Á ma pháp sư công hội giết người, phải thừa nhận là mặc dù lỗi không phải của ngươi, nhưng ở đó là A Tạp Địch Á ma pháp sư công hội, thậm chí là cả vương quốc. ( đoạn này có chút tối nghĩa, nhưng mình cũng không sao chỉnh được, đành để như vậy). May mà đó là tình huống mà chúng ta đã dự kiến.
Tử với ngươi mặc dù không có ác ý gì, nhưng tại vài phương diện, hắn có chút cố chấp. Lời hắn nói không nhất định đều là chính xác, ngươi phải có phán đoán của bẩn thân. Trong thời gian các ngươi tách ra, ta đã từng theo dõi hắn. Bởi vì sau đó lại vì lo lắng cho ngươi nên lại quay lại. Tử nhất định có thân thế rất thần bí, hắn tựa hồ cùng cực bắc hoang nguyên thú nhân có quan hệ đặc thù.
Nghe cha nói xong, Diệp Âm Trúc không nhịn được nhíu mày, kiên quyết nói: " Ba Tử tuyệt đối sẽ hại ta đâu. Chúng ta là huynh đệ mà. A Tạp Địch Á có sự tình gì liên quan tới ta vậy? "
Diệp Trọng mỉm cười nói: " A Tạp Địch Á có sự tình gì ngươi không cần phải biết, đã có hai vị gia gia của ngươi xử lý. Ta chỉ là nhắc nhở ngươi, cũng không phải khiến ngươi lo lắng. Vừa rồi Tử đưa ra đề nghị ta cũng nghe được. Mặc dù ta không biết đồng đẳng bổn mạng khế ước chính thức là cái gì. Nhưng ta có thể dám chắc một điểm, một khi ngươi cùng hắn lập khế ước, vậy sau này ngươi không có khả năng có ma thú. Làm một ma pháp sư, ma thú của chính mình là cực kỳ trọng yếu. Tần gia gia của ngươi cũng chính là vì năm xưa thời gian tu luyện cầm ma pháp chưa đủ, thực lực vô cùng yếu cho nên mới phải cùng một đê cấp ma thú lập khế ước, mà sau này không cách nào sở hữu ma thú cường đại được nữa. "
- Tần gia gia cũng có ma thú sao? Ta như thế nào không biết. –
Diệp Trọng thở dài một tiếng, nói: " Ma thú của Tần gia gia của ngươi, năm xưa vì phải bảo vệ người mà đã chết trận. Vì kỷ niệm đó, cũng bởi vì ảnh hưởng của khế ước, Tần gia gia sau đó không có ma thú mới. Nếu như ngươi quan hệ với Tử, phải tự mình cẩn thận. Ta phải đi rồi. Lần này rời Bích không hải đi một là vì hộ tống ngươi tới Mễ lan, một mặt khác, cũng là muốn tới A Tư Khoa Lợi vương quốc bàn bạc một vài sự tình. Ngươi ở lại học viện, khi học kỳ chấm dứt cũng không cần về nhà. Chúng ta sẽ liên lạc với ngươi. Ngươi đã lớn, trúc tong và cầm tông chúng ta cũng nên có hành động thôi. " Nói xong, Diệp Trọng ôm con trai mình một lúc, không đợi Âm Trúc nói câu nào, đã phóng người lên, như một tia chớp phóng vút đi, sau vài cái chớp mắt đã biến mất.
- Kiên cường, ta nhất định phải kiên cường. – Cố nén cảm giác mất mát khi cha rời đi, ánh mắt của Âm Trúc như thâm sâu thêm vài phần. Kết hợp khoảng thời gian từ trước tới giờ, Diệp trọng đã cho hắn một kinh nghiệm vô cùng quan trọng. Diệp Âm Trúc đã từ từ thoát ly Bích không hải, ngoại trừ tu luyện còn thì không ai có thể quản tới cuộc sống của hắn. Hắn tự hiểu được, sau này, cuộc sống của hắn chỉ có thể do chính hắn tự quyết định.
Nhìn thân ảnh cao lớn trở về bên cạnh mình, Diệp Âm Trúc mỉm cười, hướng hắn gật đầu, nói: " Chúng ta bắt đầu đi. "
Tử sửng sốt nói: " Bắt đầu? Bắt đầu cái gì? "
Diệp Âm Trúc nói: " Đương nhiên là đồng đẳng bổn mạng khế ước a! "
Nhìn thật sâu vào khuôn mặt anh tuấn của Diệp ÂM Trúc, Tử trầm giọng nói: " Ngươi thật sự quyết định như vậy ư? Ta nghĩ, vừa rồi ngươi và cha ngươi nói chuyện với nhau, nhất định đã nói với ngươi ảnh hưởng của khế ước tới tương lai của ngươi. Ta hy vọng, ngươi có thể suy nghĩ cho rõ ràng, để tương lai không phải hối hận. "
- Không có gì phải lo lắng, ta đã suy nghĩ rất rõ ràng. Kỳ thật, vừa rồi, ta cùng cha ta nói chuyện. cũng đã nói cho ta biết ảnh hưởng của khế ước đối với việc gọi ma thú sau này, khi đó ta đã tự hỏi mình một vấn đề. Ta tự hỏi mình, sở hữu một cường đại ma thú so với thời khắc có ngươi ở bên cạnh, bên nào nặng hơn. Đáp án không cầnn ta ph**** nói nữa. – Diệp Âm Trúc thủy chung không vì chuyện ma thú mà cự tuyệt lại đồng đẳng bổn mạng khế ước, tâm tư hắn rất đơn giản, nhưng có khả năng nắm bắt được trọng điểm. Lập khế ước, không phải chỉ có hắn bị hạn chế, mà đối với Tử, đồng dạng cũng bị hạn chế. Tử cũng không lo lắng, chính mình lại có thể lo lắng sao? Không có ma thú chẳng lẽ không thể trở thành một cường giả sao? Cha cũng đã nói, muốn trở nên cường đại, chỉ có thể dựa vào chính sức mình.
Nhìn nụ cười của Diệp Âm Trúc, đôi mắt sáng như ngọc của Tử đột nhiên phát ra một tia thâm tình, " hảo huynh đệ. Ngươi tín nhiệm ta như vậy, ta vĩnh viễn không quên. "
- Chúng ta là huynh đệ. – Diệp Âm Trúc chỉ nói năm chữ. Đúng vậy! Nếu là huynh đệ, còn cần nói thêm cái gì đây? Đây là thời khắc Cầm đế cùng Tử đế đối thị, từ giờ khắc này, trong cả cuộc đời, tình huynh đệ của hai người chưa bao giờ thay đổi.
- Tử, bắt đầu đi. – Âm Trúc nhìn ra được sự kích động của Tử, tâm tình của hắn cũng đồng dạng kích động, chỉ cần hoàn thành khế ước này, sau này, cho dù ở tại học viện, chính mình cũng có thể tùy thời mà gặp được Tử.
- Hảo, ngươi niệm theo ta. – Tử cho tới bây giờ không phải là một người do dự, " Tại vạn cổ hằng tồn chi nhật nguyệt tinh hà kiến chứng hạ ( câu này mình dịch sao cũng thấy không hay, thôi cứ để nguyên, tạm dịch là: cùng với trời đất tồn tại vĩnh cửu, có tinh hà chứng giám). Ta Tử. "
- Tại vạn cổ hằng tồn chi nhật nguyệt tinh hà kiến chứng hạ. Ta Diệp Âm Trúc.
Tử có chút khó khăn, tự cắt ngón trỏ tay phải của mình, máu của hắn dĩ nhiên là màu tím, nhìn qua cực kỳ quỷ dị. Diệp Âm Trúc làm ra động tác đồng dạng. Hai người chạm ngón tay đang chảy máu tươi giữa không trung, nhất thời, xích huyết và tử huyết hai chủng loại bất đồng, trong không gian đã hỗn hợp làm một. Một đoàn ma pháp nguyên tố ba động mãnh liệt trong nháy mắt bộc phát trong không trung, giống như một cơn lốc đưa thân thể hai người cuốn vào trong. Giữa không trung, tựa hồ có một đạo tinh hà quang mang từ trên trời giáng xuống, ngăn cách với hết thảy chung quanh.
Trong phút chốc, Diệp Âm Trúc chỉ cảm thấy, tinh thần lực của mình đi tới một thế giới khác, chung quanh, hết thảy cảm giác đã tiêu thất. Hắn cảm giác thấy, chỉ có một khí tức uy nghiêm tồn tại. Đúng vậy, đó là nhật nguyệt tinh hà bất diệt ở nơi xa xăm. Chung quanh rất sáng, đó là ánh sáng do nhật nguyệt tinh thần mang đến, nhưng Diệp Âm Trúc có thể thấy, trước mặt chỉ có Tử.
- Mở ra đi! Khế ước chi môn! Phóng thích tôn quý vinh quang, giữ lấy thân thể ta, bất diệt phong ấn hình thành tại đây. Đại địa tới giới hạn, hải dương tồn tại ở bên bờ, ngọn gió phương bắc lưu chuyển trong mê cung hoang vu, phong hỏa thiêu đốt vu thánh viên. Sẽ lắng nghe tâm nguyện thành kính, hòa hai dòng máu với nhau, ta Tử, nguyện ý bắt đầu từ nay về sau, tánh mạng ta sẽ cùng Diệp Âm Trúc họa phúc cùng hưởng, đồng đẳng hỗ trợ, vĩnh viễn không đổi.
Quang mang màu tím khổng lồ vọt thẳng lên cao, trong phút chốc, từ đôi mắt Tử bắn ra hai đạo quang mang, bắn thẳng vào sau trong nội tâm của Diệp Âm Trúc, Âm Trúc rõ ràng cảm giác được, trong đầu của mình phảng phất có hình ảnh của Tử, hết thảy khắc sâu vào trong linh hồn và kí ức của hắn. Vô hình trung, thân thể của Tử dường như trở nên vô cùng lớn, nhưng lúc này là chính hắn, rồi tựa hồ trở nên mơ hồ đứng lên. "Mở ra đi! Khế ước chi môn! Phóng thích tôn quý vinh quang, giữ lấy thân thể ta, bất diệt phong ấn hình thành tại đây. Đại địa tới giới hạn, hải dương tồn tại ở bên bờ, ngọn gió phương bắc lưu chuyển trong mê cung hoang vu, phong hỏa thiêu đốt vu thánh viên. Sẽ lắng nghe tâm nguyện thành kính, hòa hai dòng máu với nhau, ta Diệp Âm Trúc, nguyện ý bắt đầu từ nay về sau, tánh mạng ta cùng Tử hoạn nạn cùng hưởng, đông đẳng hỗ trợ, vĩnh viễn không thay đổi. "
Trên người Diệp Âm Trúc phóng xuất ra bạch sắc quang mang, bạch quang nhu hòa cùng với tử quang mãnh liệt trong khoảnh khắc dung hợp lại làm một. Khí tức uy nghiêm biến mất, bất luận là Diệp Âm Trúc hay là Tử, giờ phút này đều rõ ràng cảm nhận được hết thảy của đối phương, giống như có thể nhìn xuyên qua. Diệp Âm Trúc tựa hồ như thấy được hết thảy của Tử, nhưng lại dị thường mơ hồ, hắn phảng phất cảm nhận được nội tâm của Tử, có vô tận ưu thương cũng có điên cuồng phẫn nộ, tất cả tâm tình, đều khắc sâu.
Một cái ma pháp lục mang tinh thật lớn do tử, bạch hai màu ngưng tụ xuất hiện trên đầu bọn họ, thân thể hai người vô hình trung bị cuốn lấy, thong thả xoay tròn. Tinh thần lực của bọn họ tại giờ khắc này giao hòa, ngay cả huyết mạch cũng bắt đầu phát sinh biến hóa rất nhỏ. Âm Trúc rõ ràng cảm nhận được, thân thể chính mình tràn ngập một lực lượng vô cùng lớn, mà Tử cũng cảm nhậ được, tinh thần của mình càng lúc càng thanh tỉnh. Kỳ thật, ngay cả Tử cũng không biết, đồng đẳng bổn mạng khế ước, là đẳng cấp khế ước cao nhất trong tất cả các khế ước, một khi thành lập, không chỉ có song phương có thể gọi nhau trở về, mà sau khi khế ước hoàn thành, trong nháy mắt năng lực của song phương dưới tình huống dâng tặng lẫn nhau, nhất đinh sẽ được gia tăng.
Diệp Âm Trúc chính là tánh mạng lực cùng với cường độ thân thể được gia tăng. Còn Tử, lại là tinh thần lực càng thêm kiên định. Việc này không ảnh hưởng đến việc gai tăng năng lực của bản thân họ. Sau khi tinh thần lực của Tử gia tăng, biểu hiện không rõ ràng. Nhưng khi độ cường hãn của thân thể gia tăng, trúc đấu khí của Diệp Âm Trúc đã đạt tới hoàng trúc nhị giai. Theo cấp bậc bảy sắc cầu vồng là lục cấp trung giai.
Tại Mễ lan học viện, Phất Cách Sâm là học viện viện trưởng, hắn ở tại một địa khu trung tâm, trong tòa tháp đẹp nhất, mặc dù không cách nào so sánh với bảy tòa thấp của Pháp lam, nhưng cũng là đại biểu cho địa vị của hắn tại Mễ lan học viện. Lúc này, Phất Cách Sâm đang ngồi trên ghế tại ban công, một bên thưởng thức nắng ấm, một bên nhàn nhã đọc một quyển sách ma pháp cũ.
- Di, đây là lực lượng gì, thật là kỳ quái. – Phất Cách Sâm ánh mắt bỗng trở nên sắc bén đứng dậy, xoay người lại nhìn về hướng bắc. Khí lưu tử, bạch sắc nhàn nhạt lưu chuyển trong không trung, giằng co nửa thời thần mới từ từ biến mất. Cảm thụ được khí tức ở phương xa, Phất Cách Sâm trong lòng thầm nghĩ: nguyên tố ba động thật mạnh, nhưng tựa hồ không thuộc về công kích hay là phòng ngự. Chẳng lẽ, có cường đại ma thú xuất thế sao? Không, không đúng, cỗ khí tức rất bình thản, không giống ma thú. Giống như là triệu hồi hoặc là khế ước nguyên tố ba động. Quang mang kia rõ ràng là phát ra ở địa phương cách đây hơn mười dặm. Xa như vậy mà ta vẫn có thể cảm nhận được khí tức, vậy là dạng triệu hồi hay là khế ước gì đây?
Tại Mễ lan, sự tình có thể khiến cho Phất Cách Sâm cảm thấy hứng thú thật sự không nhiều. Hôm nay, vị đệ tử kia đã bằng vào thực lực xích cấp, sử dụng Nguyệt thần thủ hộ ngăn trở hoàng cấp thủy long ngâm làm hắn có chút hứng thú. Mà lúc này, cỗ tử, bạch sắc nguyên tố ba động lại mang đến cho hắn một sự hấp dẫn lớn hơn nữa. " Ra đi, lão bằng hữu, Khoa Tát. " Tay phải tại không trung khua một vòng, một dâoj khí lưu màu tím giữa không trung hình thành một cái ma pháp lục mang tinh thật lớn. Ngay sau đó, một tiếng gầm nhẹ tràn ngập áp lực vang lên, một thân ảnh thật lớn đã từ lục mang tinh chui ra.
Đó là thân hình một con cự long thật lớn màu đỏ, hồng long, là một thành viên của long tộc. Trong long tộc, mặc dù hồng long không phải là cường đại nhất. Nhưng chúng chính thức là rồng, không như tuần long. Hồng long trưởng thành có thể đạt tới bát giai, hồng long vương thực lực có thể đạt đến gần cửu giai. Bát giai hồng long sử dụng hỏa hệ ma pháp, hơn nữa năng lượng nhục thể vô cùng cường đại, nếu không có tử cấp thực lực, nhân loại không có khả năng đối phó. Phất Cách Sâm gọi về hồng long gọi là Khoa Tát này, thân dài đến quá hai mươi thước, rõ ràng là một hồng long trưởng thành.
Áp lực của bát giai, khiến cây rừng cùng toàn bộ tiểu động vật chung quanh tháp bị chấn động. Đôi cánh sau lưng có thể tạo ra một cơn lốc, Khoa Tát giơ vuốt lên, vỗ vào đầu mình, đôi mắt mông lung, " Lão bằng hữu, gọi ta làm gì? " Vượt qua thất cấp, ma thú sẽ hình thành trí tuệ, mặc dù không như cửu cấp ma thú, có năng lực huyễn hóa hình người, nhưng nói chuyện thì không có vấn đề gì.
Phất Cách Sâm mỉm cười nói: " Khoa Tát, quấy rầy giấc ngủ của ngươi rồi. Bất quá, ta mới phát hiện một cỗ nguyên tố ba động kỳ dị. Ngươi tới xem đi. Ngươi cũng biết, ta là một tinh thần hệ ma pháp sư, không thể dùng ma pháp phi hành. "
Khoa Tát giương đôi bạch nhãn lờ đờ thiếu ngủ, bất đắc dĩ xoay người, quay cái cổ vĩ đại về phía Phất Cách Sâm, " Lên đi, dù sao, ta cũng sẵn sang cho ngươi cả tính mạng của ta. "
Phất Cách Sâm cười hắc hắc, bộ dáng tiêu sái nhưng có chút lung lay, lảo đảo leo lên phía sau lưng Khoa Tát, đi đến vị trí cổ của nó mới ngồi xuống. Hắn không lo về việc sẽ bị té xuống, với thực lực của Khoa Tát, cho dù muốn nhảy từ trên người nó đi xuống cũng không phải đơn giản.
Đôi cánh cực lớn vung mạnh, một trận cuồng phong xảy ra, thân thể thật lớn của hồng long Khoa Tát đã bay lên trời, mang theo một cỗ khí lưu nóng rực, theo sự chỉ dẫn của Phất Cách Sâm bay đi. Cự long tại Mễ lan học viện bay lên, đã sớm không còn là sự việc mới mẻ gì, chỉ có một vài tân đệ tử cảm thấy tò mò mà thôi
Hơn mười dặm đường đối với cự long chân chính mà nói, bất quá chỉ mất thời gian vài lần hô hấp mà thôi. Tại vị trí phát ra nguyên tố ba động, Phất Cách Sâm để cho Khoa Tát hạ xuống. Vừa hạ xuống mặt đất, thân thể Khoa Tát đột nhiên rung lên kịch liệt, long uy khổng lồ chợt phóng thích, ngọn lửa màu lam nhạt xoay tròn quanh thân thể to lớn của nó, thậm chí ngay cả cây cối cách đó không xa cũng bị thiêu thành màu vàng.
- Khoa Tát, ngươi sao vậy? – Phất Cách Sâm cảm giác được đồng bọn của mình đang bất an. Nét lờ đờ trong mắt Khoa Tát khi nãy đã hoàn toàn tiêu biến, trong mắt bắn ra quang mang sắc bén hướng tới bốn phía nhìn, " Đây là khí tức của cường đại ma thú. Hơn nữa là một loại khí tức làm cho ta cảm thấy bị áp lực. "
- Nga? – Phất Cách Sâm nhất thời nổi lên hứng thú, hỏi: " Vậy ngươi có thể kết luận đây tột cùng là loại ma thú gì không? " Hồng long Khoa Tát lắc lắc cái đầu thật lớn nói: " Không, ta không cách nào xác định được. Ta chỉ có thể cảm giác được khí tức của một ma thú trưởng thành mang tới cho ta một áp lực thật lớn, nhưng loại khí tức này ta cũng lần đầu tiên gặp phải, không cách nào phán đoán được nó thuộc loại ma thú nào. Hơn nữa, nơi này còn có khí tức của người. Có thể là hắn ở chỗ này gọi ma thú về. "
Long tộc năng lực cảm ứng khí tức hơn loài người gấp trăm lần. Phất Cách Sâm không chút hoài nghi lời đồng bọn nói. Lúc này không khỏi hãm vào trầm tư. Cho dù là ma thú trưởng thành, không đạt tới cửu cấp, sẽ không khả năng gây ra áp lực lớn như vậy cho Khoa Tát. Nếu thật sự có cửu cấp ma thú xuất hiện ở chỗ này, thì thật là kỳ quái. Nhưng theo như cảm giác của Khoa Tát, thì có thể chứng minh một vấn đề, ma thú này tuyệ không phải long tộc.
Diệp Âm Trúc không hay biết, mình vừa rồi cùng Tử hoàn thành đồng đẳng bổn mạng khế ước đã khiến cho viện trưởng Phất Cách Sâm chú ý., lúc này hắn đang cùng Tử trên đường trở lại học viện.
- Âm Trúc, ta phải đi đây. Nếu sau này ngươi gặp phải phiền toái không thể giải quyết, hãy gọi ta về. " Tử ôm lấy Âm Trúc, lúc này trong mắt hắn, sự lạnh lung như băng đã hoàn toàn biến mất. chỉ có sự quan tâm đầy ấm áp của huynh trưởng dành cho đệ đệ.
- Tử, vậy ngươi nếu có phiền toái gì, cũng nhất định phải gọi ta đó. Ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi. – Diệp Âm Trúc mỉm cười, lúc này đây hắn không lo lắng không có Tử ở bên. Chỉ cần chính mình nghĩ đến, là có thể tùy thời đi tới trước mặt hắn. Khi khế ước hoàn thành, trong đầu Âm Trúc cùng Tử đều có một loại tinh thần liên lạc. Khí tức của đối phương làm bọn hắn cảm giác càng thêm thân thiết. Bằng tinh thần liên lạc, bọn họ thậm chí cảm nhận được tâm tình của đối phương. " Tử, ta có chút do dự. " Âm Trúc nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Do dự cái gì?
- Hôm nay. khi tân sinh đại hội bắt đầu, chúng ta trận đầu thắng thủy hệ, nhưng Ny Na nãi nãi đã nói qua. Thủy hệ là ma pháp yếu nhất trong chin hệ. Các học hệ đối thủ đều phi thường cường đại. Ta bây giờ không biết sử dụng âm nhận dùng hợp vào nhạc khúc chống lại bọn họ có đuungs hay không. Tần gia gia có nói, những địch nhân chứng kiến âm nhận đều phải chết, nhưng vừa rồi cha ta lại nói, không phải địch nhân nào cũng đáng chết. Chỉ là trận đấu, tự nhiên thuộc về hàng ngũ không đáng chết.
Tử hiểu được nghi hoặc trong lòng Âm Trúc, lạnh nhạt cười, nói: " Chuyện này ngươi phải tự mình quyết định. Bất quá, ta chỉ có thể nói, mặc dù Tần gia gia của ngươi sợ ngươi hiển lộ năng lực mà băn khoăn. Nhưng mà, nếu ngươi muốn trở thành một cường giả, mặc dù cần phải ẩn giấu thực lực, nhưng nếu không sự dụng năng lực của bản thân nhiều hơn đẻ rèn luyện, tăng cường kinh nghiệm chiến đấu, thì cũng không có lợi. Ẩn dấu không phải biện pháp tốt nhất, để cho chính mình trở nên ngày càng mạnh hơn mới là mục tiêu chính. "
Diệp Âm Trúc gật đầu nói: " Ta cũng nghĩ như vậy. Hơn nữa, chủ yếu chính là, thần âm hệ ngoại trừ ta đều là nữ sinh. Ta không hy vọng tại trận đấu kế tiếp các nàng bị thương tổn, ta cũng không hy vonhj các nàng giúp ta ngăn trở công kích. Ta là một nam nhân, ta phải đứng phía trước nhất. "
- Âm Trúc, ngươi trưởng thành rất nhanh. Như vậy, ta cũng có thể yên tâm mà đi. Ngươi phải nhớ kỹ một điểm, chúng ta đồng đẳng triệu hồi chỉ có khi không bị đối phương vây khốn mới có thể gọi về thành công. Nói cách khác, nếu ngươi hiện đang suy nghĩ là phải gọi ta trở về, đầu tiên phải là ta không bị vây trong trạng thái chiến đấu, nếu không triệu hồi sẽ không thành công. Đây là một nhược điểm. Chỉ có trong chiến đấu, một phương có thể gọi về cũng phải là không bị vây trong trạng thái chiến đấu.
Tử lại vỗ vỗ bả vai Âm Trúc, xoay người rời đi. Diệp Âm Trúc lúc này mới phát hiện, bất tri bất giác, mình đã về tới trước cửa Mễ lan học viện. Lững thững đi vào, bây giờ hắn không cần vội vàng, chậm rãi một mình hướng tới hỗn hợp khu đi đến. Trí nhớ của hắn cực tốt, tại học viện sinh sống vài ngày, đã thường xuyên đi khắp nơi trong học viện. Hít thở không khí trong lành của học viện, xuyên qua khu bắc, mắt sẽ thấy hỗn hợp khu, tại đây. Âm Trúc lại bị một đoàn người ngăn cẳn. Tổng cộng bảy người, vóc người cao không đồng nhất, vũ khí trên người thể hiện bọn họ không phải người của ma pháp bắc khu.
- Đứng lại, ngươi chính là Diệp Âm Trúc phải không? – Bảy người dàn hàng ngang, che trước mặt Âm Trúc.
- Chính là ta, các ngươi có việc gì thế? – Âm Trúc nhíu mày, trực giác mách bảo, đám người này không có thiện ý.
- Có việc, đương nhiên có việc. Tiểu tử, hôm nay ngươi làm cho chúng ta thua không ít tiền. Vốn chuẩn bị thắng lấy một món tiền, không nghĩ tới ngươi, một bụi rậm trong vạn hoa phá hủy mất. Ngươi nói phải làm sao bây giờ? - Thanh niên cầm đầu thân hình cao lớn, cùng với Tư Thiết Lạp không sai biệt lắm, nhìn quan khoảng hai mươi tuổi, bộ dạng toát lên vẻ hung hãn. Sau lưng là hai cây chiến phủ rất lớn.
Diệp Âm Trúc có chút mờ mịt nói: " Ta làm cho các ngươi thua tiền. "
- Đương nhiên. Chằng lẽ ngươi cho ta, Gia Nội Đế nói hoang phải không? Hôm nay thần âm hệ ngươi thắng thủy hệ, chúng ta đặt cho thủy hệ thằng, hết quả huyết bổn vô quy ( máu chảy ra không thu về được). "
Nguyên lai,tại tân sinh võ hội, một ít cao niên cấp đệ tử lén mở cuộc đánh cá, hôm nay thần âm hệ cùng thủy hệ đánh một trận trở thành tiêu điểm cho cả tân sinh võ hội. Đánh cuộc đương nhiên không phải đổ cho ai thắng, bởi vì chẳng ai nghĩ thần âm hệ có thể thắng cả. Cho nên đánh cuộc xem, thần âm hệ có thể kiên trì trước thủy hệ được nửa giờ không. Kết quả hiển nhiên tuyệt đại đa số đều thua.
Gia Nội Đế cùng với sáu người trước mặt này đều ở tại hỗn hợp khu, vốn không có nhiều tiền, nguyên tưởng hôm nay sẽ có một món, không ngờ lại thua không ít., trong lúc nhất thời tức giận, bất quá, bọn họ không dám đi làm khó các mỹ nữ cao quý thần âm hệ, cho nên ở chỗ này trụ tại hỗn hợp khu đợi Diệp Âm Trúc quay về.
- Cái này la việc của các ngươi, cùng với ta có quan hệ gì chứ? Các ngươi muốn thế nào? – Diệp Âm Trúc không dễ dàng bị khi dễ như vậy. Nhìn Gia Nội Đế bảy người khiêu khích, trong lòng hắn nghĩ, mấy tên che mặt này chính là tội không đáng chết như cha nói hay sao?
- Thế nào? Chúng ta cũng không muốn thế nào cả. Chỉ cần ngươi bồi thường tổn thất cho chúng ta thì có thể được rồi. Tổng cổng bốn kim tệ, cấp tiền cho chúng ta đi. Nếu không, hôm nay không chừng phải khiến cho da thịt ngươi nếm ít đau khổ rồi – Gia Nội Đế vóc người so với Tử không kém bao nhiêu, bàn tay to nắm chặt lại, phát ra âm thanh xương cốt kêu răng rắc, hơn nữa, vẻ ngoài của hắn rất hung hãn, quả thật làm cho người ta phải e ngại. Đáng tiếc, hôm nay, hắn lại chọn sai đối tượng.
- Ta không có tiền, mà có cũng sẽ không giao cho các ngươi. Ta nghe nói qua, sau khi đã đặt cược, thua thì phải chịu, các ngươi không rõ hay sao? – Lãnh quang nhàn nhạt hiện lên trên măt Âm Trúc, trúc đấu khí lưu chuyển trong cơ thể, bởi vì cùng Tử khế ước xong, lực lượng mạnh mẽ trong cơ thể đang muốn bùng phát ra ngoài, đối với đối thủ này, hắn không định vận dụng cây Hải nguyệt Thanh huy cầm
Ngay lúc này, một màn kỳ dị xuẩt hiện. Gia Nội Đế vừa muốn phát tác, cả người đột nhiên trở nên cứng đờ, thân thể không dám nhúc nhích, ánh mắt tràn ngập sợ hãi. Một thanh củy thủ dài bảy thốn không biết từ lúc nào đã gác trên cổ hắn. Thanh chủy thủ màu đen, cũng không phản quang, nhưng khí tức sâm hàm làm da tay hắn toát mồ hôi, thậm chí run rẩy. Sát khí lạnh như băng táp vào sau gáy của hắn, hắn phảng phất cảm thấy máu trong cơ thể mình như đông lại.
- Tốt, cứ như vậy, không nên cử động, ta không thể cam đoan tay của mình có thể giữ nguyên như vậy được đâu. – Thanh âm nhu hòa từ sau lưng Gia Nội Đế cang lên. Gia Nội Đế cùng sáu gã đồng bọn hoảng sợ nhìn lại. Không biết từ lúc nào, sau lưng Gia Nội Đế đã có thêm một tiểu thân ảnh. Lúc này, một tay hắn đang đặt trên vai khống chế thân thể Gia Nội Đế, một tay đang nắm chuôi hắc chủy thủ. Trên mặt mặc dù thản nhiên mỉm cười, nhưng ánh mắt lại tràn ngập quang mang chết chóc.
Ngươi là ai? – Gia Nội Đế hoảng sợ quát to một tiếng, hắn rõ ràng cảm nhận được, người sau lưng tùy thời đều có thể lầy mạng hắn.
- Nơi này là Mễ lan học viện. Giống ngươi, ta cũng là đệ tử, các ngươi muốn khi dễ bạn cùng phòng của ta, có phải là nên hỏi ta đồng ý hay không đồng ý. – Thân ảnh nhỏ bé kia không phải ai khác, đúng là bạn cùng phòng của Diệp Âm Trúc, Tô Lạp.
Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán Gia Nội Đế, hắn đã đoán được người sau lưng nhất định là thích khách hệ. Tại khu chiến sĩ bên kia, bất luận là chiến sĩ cường đại cỡ nào, cũng không muốn đối nghịch với thích khách hệ. Thích khách vô ảnh vô tung, ai cũng không hy vọng mình bị một gã sát thủ để ý đến. Gia Nội Đế luôn tự tin vào thực lực của mình, nhưng lúc này bị Tô Lạp đột nhiên mò tới phía sau mà không có chút hay biết, có thể thấy được, thích khách sau lưng hắn không có khả năng đối phó. Cho dù là đang ở trong học viện, cũng sẽ không có người hoài nghi sự tàn nhẫn của thích khách. Thích khách hệ là đệ nhất khóa, bất kể là địch nhân nào, cũng đều có thể xuất hiện, uy hiếp tới tính mạng. Cho nên trong Mễ lan học viện vẫn lưu truyền một câu nói thế này: nếu có gan trêu chọc sư phụ, cũng đừng chọc đến một gã thích khách đệ tử.
- Cái này, cái này, vị đại ca, ta biết sai rồi. Không biết Diệp Âm Trúc là bạn cùng phòng của ngài. Bỏ qua cho ta đi, chúng ta lập tức rời đi. – Gia Nội Đế âm thanh đã có chút run rẩy, bởi vì hắc chủy thủy như đang cọ xát với da cổ hắn.
- Lần sau mà ta nhìn thấy các ngươi, ta sẽ không nói lời nào nữa đâu. – Tô Lạp đang ôn hòa, thanh âm đột nhiên trở nên âm trầm. Không nói lời nào, đối với thích khách nghĩa là gì? Đó chính là hủy diệt. Hắc chủy thủ giống như có ma thuật, biến mất không một tiếng động. Gia Nội Đế cùng sáu gã đồng bọn nhìn kỹ xuống dưới, thân thể Tô Lạp nhoáng lên một cái, cũng như vậy, biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa. Ẩn nặc ( thuật ẩn thân),chỉ có cao đẳng thích khách mới có thể sử dụng ẩn nặc kỹ năng.
Cố gắng nén thật sâu sợ hãi vào trong lòng, Gia Nội Đế liếc mắt nhìn Diệp Âm Trúc một cái, thậm chí ngay cả một câu lịch sự cũng đều không có, mang theo đồng bọn chạy đi mất. Ánh mắt Diệp Âm Trúc vừa động, hướng về phía bên trái người mình nhìn, thân thể gầy nhỏ không một tiếng động hiện lên bên người hắn, chính là Tô Lạp.
- Tô Lạp, cám ơn ngươi. – Âm Trúc mỉm cười. Tô Lạp có chút kinh ngạc nhìn Diệp Âm Trúc, bởi vì hắn cảm giác được, ngay khi hắn trong nháy mắt xuất hiện, có một cỗ tinh thần lực ba động tập trung trên người của hắn.
Cho dù ta không ra tay, ta tin tưởng là ngươi vẫn có thể giải quyết được. Bất quá, dọa bọn họ tốt hơn. Cái tên Gia Nội Đế kia là nhị niên cấp sử dụng trọng kiếm, vũ kỹ rất khá.Lần này bọn họ phỏng chừng sẽ không tìm ngươi làm phiền nữa đâu. – Tô Lạp hì hì cười, lúc này bất luận là trong mắt hắn vẫn còn ít tử khí, nhưng sát khí lạnh lẽo thì đã tiêu thất. Biểu hiện vừa rồi của Tô Lạp, gây cho Diệp Âm Trúc cảm giác mới mẻ, lúc này hắn mới biết, hóa ra bạn cùng phòng của mình lại cường đại như vậy.
- Chúc mừng ngươi, Âm Trúc.
-
- Chúc mừng? A, ngươi nói trận đấu của thần âm hệ chúng ta cùng thuỷ hệ sao?
Tô Lạp giơ ngón tay cái lên, nói: " Không nghĩ tới thần âm hệ các ngươi cũng có bản lãnh như vậy. Đi thôi, chúng ta trở về túc xá, tối nay ngươi muốn ăn gì? Ta làm cho ngươi ăn. "
Diệp Âm Trúc cười cười, nói: " Ngươi thật sự là xứng với cái chức danh hảo quản gia. Cái giá bốn kim tệ thật xứng đáng. Chẳng những không cần phải dọn dẹp phòng, có cơm ăn. Thậm chí ngươi còn làm bảo tiêu miễn phí. "
Tô Lạp hắc hắc cười nói: " Ngươi nếu cho rằng phục vụ hoàn hảo mà giá cả lại phải chăng như vậy, có cho thêm ta cũng không phản đối. " Vừa nói xong, ngón trỏ và ngón giữa tay phải cọ cọ vào ngón cái ( biểu hiện cho money đó mà ^ ^),điệu bộ có chút bỉ ổi. Hắn bây giờ, không ai nghĩ cùng vói lãnh khốc thích khách ban nãy là cùng một người.
Túc xá vẫn là rất nhỏ, nhưng nơi này như đã thành nhà của Tô Lạp và Âm Trúc. Ở trong một căn biệt thự hào hoa thật lớn vị tất đã thoải mái giống như ở đây. Túc xá tuy nhỏ, nhưng cực kỳ sạch sẽ. Mỗi lần trở về nơi này, Diệp Âm Trúc đều sinh ra vài phần ấm áp. Từ lúc mới vào Mễ lan học viện tơi nay, người sư phụ mang tới cho hắn ấn tượng sâu sắc nhất, tất nhiên là Ny Na, nhưng đệ tử để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc nhất, lại không phải mỹ nữ thần âm hệ Hải Dương kia, mà là bạn cùng phòng của hắn Tô Lạp.
Tô Lạp cực kỳ có năng lực, hắn luôn xử lý hết thảy mọi sự tình của túc xá, Diệp Âm Trúc thậm chí không nhìn thấy hắn dọn dẹp lúc nào, cũng rất nan giải mới có thể tìm thấy một tia bụi bậm. Hôm nay lại thấy thực lực thích khách của Tô Lạp, không khỏi làm hắn vô cùng kinh ngạc. Xem ra, trên mình mỗi người đều có bí mật, mà bí mật của Tô Lạp thực sự quá nhiều.
Có lẽ ngay cả Gia Nội Đế cũng không thể biết được thực lực của Tô Lạp là cấp bậc nào, nhưng Diệp Âm Trúc lại rất rõ ràng. Thích khách sẽ không dễ dàng phóng thích ra đấu khí của mình, không cho đấu thủ biết thực lực của mình, đó chính là yếu tố đầu tiên của một thích khách. Bất quá, tinh thần của Diệp Âm Trúc dso với bạn bè đồng trang lứa thì mạnh hơn rất nhiều. Ngay khi Tô Lạp buông tha cho Gia Nội Đế, sử dụng ần nặc thuật, hăn rõ ràng cảm nhận được trên người của Tô Lạp tản mác ra một chút khí tức, so với mình không sia biệt lắm. Cái này đại diện, Tô Lạp cũng có lục cấp sơ giai đấu khí. Trong đám bạn cùng lứa tuổi, thì điều này rất khó tưởng tượng ra được.
Phải biết rằng, Diệp Âm Trúc cũng phải trải qua hơn mười năm ngăn cách với thế giới bên ngoài, dốc sức khổ tu đấu khí mới đạt đến trình độ này a! Thậm chí không cần nghe ngóng, Âm Trúc cũng có thể đoán được, Tô Lạp tuyệt đối là tân sinh mạnh nhất trong thích khách hệ lần này.
- Ăn cơm thôi, nghĩ cái gì vậy? – Tô Lạp khôi phục lại thái độ bình thường như trước, vẻ mặt vô âu vô lo, bộ dạng vui sướng. Từ trong lòng móc ra tiền, đang tính toán thực phí. Bữa trưa của hai người còn thịnh soạn hơn hai ngày trước, một đĩa thịt, một đĩa rau, còn có bốn cái bánh bao, thậm chí có một bát canh rau thơm phức.
- Oa, Tô Lạp, hôm nay phát sinh sự tình gì vậy, nhiều thức ăn ngon như vậy? Âm Trúc kinh ngạc nói.
Tô Lạp cười, nói: " Hôm nay thần âm hệ các ngươi chẳng phải là thắng hay sao? Coi nhu là chúc mừng cho ngươi đi. Thân thể chúng ta đang lớn lên, mỗi tháng cũng phải ăn chút thịt. Buổi chiều các ngươi còn có một trận đấu, mau ăn đi, buổi chiều ta không có việc gì, cơm nước xong ta cùng ngươi tới sân thi đấu, ngươi cố gắng lên. "
- Cám ơn ngươi, Tô lạp. – Diệp Âm Trúc đột nhiên cẳm nhận được yết hầu của mình tựa hồ bị vật gì chẹn vào.
Tô Lạp cúi đầu, trong mắt hiện lên một đạo quang mang khác thường, ngoài miệng nói: " Không cần cám ơn. Ngươi nếu muốn cảm ơn ta, thì hãy tiếp tục cố gắng lên, nếu có thể mang tới cho ta chút kim tệ, vậy thì cuộc sống của chúng ta sau này có thể tốt hơn. " Nhất định. " Vì tôn nghiêm của chính mình, cũng là vì Tô Lạp, Diệp Âm Trúc lần đầu tiên xác định mục tiêu cho mình. Đó chính là giành chức quán quân tại tân sinh đại hội.
Như sói nuốt hổ vồ, ăn xong bữa trưa, Tô Lạp cùng Diệp Âm Trúc đồng thời đi tới thần âm hệ. Lúc này, thần âm hệ chúng vị mỹ nữ đều đang tập trung tại đây. Duyên cớ có lẽ bởi vì ban sáng đối chiến thủy hệ giành chiến thắng, lúc này, cả thần âm hệ lộ một vẻ hào khí trùng trùng.
- Âm Trúc, ngươi đã tới. Lúc trận đấu chấm dứt ngươi đã đi đâu vậy? – Tuyết linh quả thực rất nhanh mắt, Âm Trúc mới tới gần phòng học nàng đã thấy. Âm Trúc vẫn còn nhớ rõ, hôm nay Tuyết Linh trong lúc kích động đã đột nhiên ôm hôn hắn. Giờ nhình thấy nàng có chút xấu hổ, khuôn mặt tuấn tú đỏ cả lên,nói: " Tuyết Linh, ta trở về ăn cơm. A, ta giới thiệu cho các ngươi một chút, vị này là bạn cùng phòng cảu ta, thích khách hệ Tô Lạp. "
Tô Lạp cùng với Tư Thiết Lạp tuyệt đối là hai chủng loại người, như Tư Thiết lạp mà nhìn thấy mĩ nữ chỉ hận là con ngươi không thể chui từ hốc mắt ra. Còn Tô Lạp phản ứng lại phi thường bình thản, thậm chí ngay cả vẻ mặt tươi cười cũng giảm đi mất vài phần, chỉ là chậm rãi vuốt cằm, cùng với Tuyết Linh chào hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.