Chương trước
Chương sau
Tác giả: Đường Gia Tam Thiểu
Lúc này đây, không chỉ có Tử mà ngay cả Diệp Âm Trúc cũng cảm thấy tức giận đến mức siết chặt nắm đấm:
"Khốn kiếp."
Tử nhìn Diệp Âm Trúc, nói:
"Âm Trúc, ta nhịn không nổi nữa rồi. Ngươi thấy thế nào?"
Diệp Âm Trúc lạnh lùng đáp:
"Nếu ta mà nhịn nữa thì ta chắc không phải nam nhân."
Sự tàn bạo xấu xa của Thú nhân nơi này đã làm Âm Trúc trong lòng tràn ngập phẫn nộ. Sát khí từ ánh mắt bốc lên ngùn ngụt, một tay đè xuống vai Tử, hắn tự mình bước lên phía trước, nhắm thẳng hướng bình phong đi tới. Thân phận của Tử ở đây không thể bại lộ nhưng Âm Trúc là nhân loại, nếu xảy ra chuyện cũng sẽ ít phiền phức hơn nhiều.
" Tiên sinh, hội đấu giá sắp bắt đầu, xin mời ngài quay trở lại chỗ ngồi đi."
Một đại hán thân cao ước chừng hơn hai thước, ngăn cản đường đi của Diệp Âm Trúc, nói ngay.
Diệp Âm Trúc lạnh lùng nhìn hắn:
"Nhìn đồng bào của ngươi chết thảm, còn xem như không có gì, hành vi giúp Trụ làm ác như vậy, xem như linh hồn của ngươi cần phải tẩy rửa đi."
Bước chân không hề chậm lại, hoàn toàn xem như đại hán kia không tồn tại, vẫn cứ bước thẳng về phía trước.
Đại hán nọ trong mắt quang mang lóe lên, đấu khí màu vàng phát ra mạnh mẽ, hai bàn tay to nhanh chóng vồ đến trước ngực Diệp Âm Trúc.
Tích tắc, chỉ là trong một tích tắc ngắn ngủi, Diệp Âm Trúc đột nhiên biến thành hai người, một xuất hiện ngay sau lưng đại hán, tiếp tục nhẹ nhàng bước thẳng tới bình phong, người kia ngay dưới bàn tay của đại hán ngăn trở từ từ biến mất, dĩ nhiên chỉ là tàn ảnh lưu lại. Ai cũng không kịp chứng kiến, ngay khi tàn ảnh biến mất cũng có một đạo bạch quang tinh tế xẹt qua cổ tên đại hán nọ.
Tên đại hán hộ vệ còn đang ngây người chưa hiểu chuyện gì xảy ra đột nhiên cảm giác có gì ấm áp chảy trên cổ mình. Khi hắn định cúi đầu nhìn lại thì cảm giác choáng váng ập đến, linh hồn cùng ý thức của hắn cũng vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.
"Là ngươi làm ô uế thính giác và thị giác của ta."
Diệp Âm Trúc giơ chân phóng ra một cước, đạp đổ tấm bình phong, nghe binh một tiếng.
Phía sau tấm bình phong là một tràng kỷ, một thân hình béo núc như quả bóng đang ôm một cô gái phục vụ, hiển nhiên là để thay thế cô gái phục vụ đã chết lúc nãy. Cô gái phục vụ này trong mắt tràn ngập hoảng sợ, đang run lên cầm cập, quần áo trên người nàng ta đã rách nát từng mảnh, rơi vãi tung tóe trên mặt đất.
Tên mập nọ, nhìn thoáng qua tựa như một trái bóng thịt, trên đầu có một vạt tóc dựng đứng như kiểu bờm ngựa (kiểu Mohican),hắn cũng không có mũi, trên mặt thay thế vị trí của mũi là hai lỗ sâu hoắm, đang thở hổn hển, phần thân dưới còn không có mặc quần áo, hai mắt đỏ bừng, hiển nhiên đang ở trạng thái cực độ hưng phấn, đột nhiên bị Diệp Âm Trúc đạp ngã bình phong nhất thời lại càng hoảng sợ, bàn tay ôm cô gái phục vụ tự nhiên cũng lỏng ra một chút.
"Mẹ kiếp, ngươi muốn tìm chết mà."
Giọng nói phẫn nộ từ mõm hắn cùng hai luồng hơi từ mũi phun ra phì phì, vươn mình đứng dậy, trên cánh tay lộ ra hình xăm chằng chịt.
Diệp Âm Trúc kinh ngạc phát hiện, tên này dĩ nhiên là một Trư nhân, tại Thú nhân tộc, Trư nhân chỉ là thú nhân cấp thấp, họ hàng gần của bọn chúng Trư La Thú chính là thức ăn của các chủng tộc chủ chiến, ngay cả thời điểm thức ăn khan hiếm, thậm chí bản thân Trư nhân cũng có thể trở thành thức ăn của các chủng tộc khác. Nhưng mà tại đây lại có một tên Trư nhân ngồi ở vị trí khách quí của Lôi thần thương hội, có thể thấy rõ ràng thân phận của hắn không bình thường chút nào.
Ý niệm chỉ thoáng qua trong đầu Diệp Âm Trúc, hắn hạ giọng thản nhiên nói
"Ngươi làm ô uế thính giác cùng thị giác của ta."
Trư nhân giơ nắm tay thật lớn vào mặt Diệp Âm Trúc:
" Như vậy thì sao?"
Hắn cũng không phải kẻ ngu, nhìn vào phục trang của Diệp Âm Trúc cũng biết người này là quan khách chứ không phải phục vụ viên, cho nên chỉ gằn giọng đe dọa mà không trực tiếp ra tay. Đã có bảy, tám tên hộ vệ từ bên cạnh vọt tới, đều là Trư nhân, hơn nữa ngoài miệng lòi ra hai răng nanh thật lớn, thân thể bọn chúng cực kì tráng kiện.
"Tên heo mập này hẳn là tộc trưởng Trư nhân, nếu không hẳn không có khả năng có hộ vệ là Hào Trư Tộc – chiến binh duy nhất thuộc Trư nhân tộc. Trư nhân ở Thú nhân tộc địa vị cực kì thấp kém, yên tâm là cho dù giết hắn, ngoại trừ đám Trư nhân khác, dám chắc không có Thú nhân tộc nào vì Trư nhân mà ra mặt đâu. Thú nhân tộc là tộc tôn sùng chủ nghĩa cá lớn nuốt cá bé, thực lực nói lên tất cả. Không có pháp luật hạn chế hành vi như của con người đâu."
Thanh âm của Tử truyền vào tai Diệp Âm Trúc.
Nguyên lai là tộc trưởng một tộc, hèn gì hắn có đủ tiền để tới nơi này, bất quá đối với Diệp Âm Trúc mà nói, điều này cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
"Chẳng sao cả. Chỉ cần ngươi chết ta có thể xem như chưa từng phát sinh chuyện gì."
Đám Hào Trư hộ vệ không cần tên Trư vương thô bỉ kia ra lệnh, phát ra một tiếng rống giận dữ, nhảy xổ về phía Âm Trúc, nhưng bọn chúng chỉ thấy được một đạo tàn ảnh, quang mang màu trắng lóe lên rồi vụt tắt, lúc hộ vệ đội của Lôi thần thương hội lên tới nơi thì tất cả đã chấm dứt, Diệp Âm Trúc sắc mặt bình thản ngồi tại chỗ của mình trên trường kỷ, bên cạnh là Tử, ánh mắt pha chút vẻ lạnh lùng.
Kể cả đám Hào Trư hộ vệ lẫn tên tộc trưởng Trư nhân tộc, cả đám cũng đều duy trì tư thế như lúc nãy, có điều đám trư nhân thân cao hai thước trên cổ đều lưu lại vết máu, sinh mạng đều đã rời khỏi thế giới, lưu lại chỉ còn là cái xác.
Hội trưởng thương hội là Ai Thác Áo trên đài chứng kiến toàn bộ cảnh tượng diễn ra, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc, Diệp Âm Trúc ra tay quá nhanh, hắn thậm chí không kịp thấy Âm Trúc dùng vũ khí thế nào. Cả đám khách quý hầu hết đều yên lặng chỉ nghe thấy tiếng thở dốc, Diệp Âm Trúc cùng Tử có thể thấy rõ ràng toàn bộ ánh mắt của đám quý tộc Thú nhân đang đổ dồn về phía hai người bọn họ.
Trên đài, ánh mắt của Ai Thác Áo nhìn về phía Diệp Âm Trúc, trầm giọng nói:
"Vị Tử kim khách quí này, người làm cho ta rất khó xử."
Tử thay thế Diệp Âm Trúc, lạnh nhạt nói:
"Nếu thấy khó xử thì đừng dính vào."
Câu trả lời cương ngạnh mà ngang ngược khiến cho toàn thể trường đấu giá một phen xôn xao.
Một tên hộ vệ nhảy lên đài, ghé vào tai Ai Thác Áo nói thầm vài câu gì đó, Ai Thác Áo sắc mặt thay đổi, ánh mắt nhìn Tử mang theo vài phần kì dị. Hướng về phía đám hộ vệ phía dưới phất tay một cái, lập tức hơn chục tên hộ vệ thương hội nhanh chóng khiên hết đám thi thể ra khỏi hội trường, trên mặt đất chỉ còn lưu lại từng vệt máu.
Ho khan một tiếng, vẻ quý tộc ưu nhã lại xuất hiện trên khuôn mặt của vị hội trưởng thương hội:
"Chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn. Về phần sau này hậu quả giải quyết thế nào, thân là thương hội hội trưởng ta cũng không có quyền quyết định. Ta chỉ có thể cam đoan, ít nhất trong sảnh này, không có vị nào không phải là Tử Kim khách. Được rồi, để không ảnh hưởng đến các vị khách quí khác, chúng ta lập tức bắt đầu đấu giá. Xin mời các vị chiêm ngưỡng món đấu giá đầu tiên của chúng ta ngày hôm nay."
Thanh âm xôn xao dần dần lắng xuống, ánh mắt mọi người lại một lần nữa tập trung trên đài, Diệp Âm Trúc không khỏi khâm phục phán đoán lúc nãy của Tử, đúng như lời nói, không có ai sẽ ra mặt vì Trư nhân thấp hèn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Cảnh giết chóc như vậy, thậm chí là ăn thịt tộc nhân khác, đối với Thú nhân tộc là chuyện quá bình thường, Diệp Âm Trúc gặp phiền toái nhiều nhất chỉ là từ đám Trư nhân truy sát báo thù. Nhưng ai thèm quan tâm đến một chủng tộc vốn chỉ là thức ăn của chủng tộc khác? Đây chính là mặt trái của chính sách cá lớn nuốt cá bé của Thú nhân tộc. Cho dù là Hào Trư của Trư nhân tộc nhiều lắm cũng chỉ là ma thú cấp ba, dốc hết lực lượng toàn tộc cũng chẳng thể nào so bì với Tử hay Diệp Âm Trúc được.
Tâm tình của Diệp Âm Trúc bây giờ đã từ từ bình tĩnh lại, hắn không uống rượu, cũng không thưởng thức đồ ăn, bởi vì trong thâm tâm, Âm Trúc cảm thấy các thứ đó đều là ô tạp. Hắn cũng không cảm thấy hối hận vì lúc nãy ra tay, chỉ cần thân phận của Tử không bị bại lộ, cho dù ngay tại giữa pháo đài Lôi Thần Chi Chùy cũng sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Trong lòng chỉ ngấm ngầm cười khổ, nếu phụ thân cùng gia gia của hắn mà biết mấy chiêu Ngạo Trúc kiếm pháp vừa luyện thành lại dùng để giết heo thì không biết sẽ nghĩ như thế nào.
Rất nhanh chóng, món đấu giá đầu tiên đã được bốn thị nữ đẩy lên trên đài, nằm trên một cái xe đẩy nho nhỏ, Diệp Âm Trúc mơ hồ cảm nhận một cảm giác cực kì quen thuộc toát ra từ món đồ đấu giá này.
Ai Thác Áo vẻ mặt tươi cười:
"Hôm nay món đấu giá đầu tiên của chúng ta là một thứ mà thương hội phải trải qua trăm ngàn gian khó mới từ phương nam vương quốc xa xôi A Tạp Địch Á vận chuyển đến cực bắc hoang nguyên này. Đây là một món ăn, cam đoan nhiều vị ở đây chưa từng thưởng thức qua, cho dù là ngay tại các vương quốc nhân loại nó cũng là cực kì trân quí, chỉ có quý tộc cấp cao mới có cơ hội hưởng thụ qua."
"Đến từ A Tạp Địch Á? Là thứ gì vậy?"
Lòng hiếu kì của Diệp Âm Trúc không khỏi bị hấp dẫn.
"Món này màu trong suốt như phỉ thúy, tràn ngập sinh mạng khí tức, nó chính là một đại biểu của một loại thực vật cao quý đến từ phụ cận Lộ Na thành, thủ đô của vương quốc A Tạp Địch Á, một món đặc sản từ biển, măng phỉ thúy, xin mời các vị xem qua."
Vừa nói, Ai Thác Áo nhìn ánh mắt mọi người đang trở nên mãnh liệt tò mò, nhanh tay lật tấm vải phủ trên xe đẩy xuống.
Diệp Âm Trúc cùng Tử ánh mắt lập tức ngây ra, vẻ mặt hai người đều lộ vẻ ngạc nhiên cùng cực. Trên xe đẩy là một cái mâm nhỏ, trên mâm là một cây nhỏ dài chừng một thước, màu xanh biếc trong suốt, dưới ánh đèn chiếu xuống, sinh mạng khí tức nhu hòa tỏa ra xung quanh, thậm chí ngay cả đại sảnh mà khách quí đang ngồi xung quanh cũng cảm thấy tươi mát hòa hoãn hơn rất nhiều.
Liếc nhìn nhau, vẻ mặt của Diệp Âm Trúc cùng Tử cũng trở nên quái dị, hai người cùng cố nén không bật ra tiếng cười rồi thu hồi ánh mắt lại. Cái gì mà măng phỉ thúy, thứ này rõ ràng là măng tre của Bích Không Hải, nhưng chỉ là măng tre loại tầm thường nhất. Thay tên đổi họ, tới đây đột nhiên biến thành vật phẩm đấu giá cấp Tử Kim khách mời, ngay cả Diệp Âm Trúc cũng không nhịn được phải bật lên tiếng than thầm, đám kinh doanh của Lôi thần thương hội này thật sự là quá gian xảo ghê gớm a!
Lúc nhỏ còn cư ngụ ở Bích Không Hải, món măng này hày như là Diệp Âm Trúc ăn hàng ngày, nhưng dĩ nhiên không phải là loại măng tầm thường thế này mà là loại măng trân quý nhất từ cây tử trúc, sinh mạng khí tức ẩn chứa trong loại măng đó mới thật sự cường đại, thậm chí Diệp Âm Trúc còn từng ăn cả măng của sinh mệnh trúc - loại trúc cực hiếm hắn cũng từng ăn qua, nếu không làm sao căn cơ Trúc đấu khí của hắn lại có thể vững vàng như vậy?
Diệp Âm Trúc với Tử mặc dù biết món măng này là thứ gì nhưng rõ ràng đám Thú nhân này không biết, vương quốc A Tạp Địch Á với cực bắc hoang nguyên khoảng cách thực sự quá xa xôi, một nơi ấm áp một nơi thì rét buốt, rõ ràng là hai loại khí hậu khác nhau. Điểm duy nhất Diệp Âm Trúc cảm thấy tò mò là cây măng này làm cách nào vận chuyển đến tận đây được, dù sao trên đoạn đường dài như vậy, măng tre rất dễ dàng bị hư, nhưng cây măng nhìn trên đài lại còn rất tươi
Thác Áo đường hoàng nói:
"Măng phỉ thúy này có được thật không dễ dàng gì, giá khởi điểm là năm ngàn kim tệ, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn năm trăm kim tệ, bây giờ xin mời các vị quan khách bắt đầu ra giá đi."
Diệp Âm Trúc trong lòng mắng thầm một tiếng, năm trăm kim tệ a, làm ăn thật có bản lĩnh, mặc dù măng ở Bích Không Hải không phải là ai cũng có khả năng thưởng thức, nhưng tại A Tạp Địch Á, giá trị của chúng chỉ cao hơn lương thực thông thường một chút mà thôi. Có điều, tới cực bắc hoang nguyên này lập tức lại trở nên đắt gia đáng sợ như vậy. Lợi nhuận như vậy có thể hiểu tại sao thương hội này lại mạo hiểm tới tận pháo đài Lôi thần chùy mở trường đấu giá.
Trong khi Diệp Âm Trúc đang suy tưởng, đấu giá đã bắt đầu, so sánh với cuộc sống của loài người, xã hội của thú nhân xem ra đơn giản hơn rất nhiều, mọi thứ quy lại cũng chỉ về một mối là ẩm thực. Thú nhân vốn là một chủng tộc rất háu ăn, ở đâu cũng vậy, sự thèm khát đối với các món ăn của đám quý tộc thú nhân, cả Diệp Âm Trúc lẫn Tử đều hkông thể giải thích. chỉ là qua vài lần đặt giá, cây măng phỉ thúy tầm thường này đã được tăng giá lên gấp đô, trở thành một vạn kim tệ.
"Một vạn mốt …"
"Hai vạn …"
Điên rồi, đều điên hết rồi! Diệp Âm Trúc từ từ nhắm mắt lại, màn đấu giá này thật sự làm cho hắn hết sức thất vọng.
Thanh âm của Tử vang lên trong tai Diệp Âm Trúc:
"Nếu có một ngày ta có thể trở thành người lãnh đạo Thú nhân tộc, Âm Trúc, ngươi có nguyện ý trao đổi lương thực từ thế giới loài người với chúng ta hay không?"
Diệp Âm Trúc mở mắt nhìn hắn:
"Tử, ta không biết phải trả lời ngươi chùyện này như thế nào. Nếu như có khả năng đáp ứng, ta chắc chắn sẽ không cự tuyệt yêu cầu của ngươi. Nhưng sau khi thú nhân no đủ rồi thì có thể sẽ hướng về loài người phát động tấn công hay không đây?"
Trong mắt Tử quang mang lóe lên một thoáng:
"Không! Chỉ cần dưới sự lãnh đạo của ta, sẽ không có chùyện đó xảy ra. Ta nghĩ thông suốt rồi, thế giới loài người quá phức tạp, chỉ có cực bắc hoang nguyên mới là nơi tốt nhất để cho Thú nhân tộc sinh sống. Cục diện Thú nhân như hiện giờ, vấn đề chính có lẽ là sinh sản quá nhiều không hạn chế, cho nên hàng năm hay vào mùa thu tổ chức chiến tranh để tiêu hao bớt lực lượng binh lính Thú nhân, nhưng lại sau một thời gian ngắn số lượng tăng trưởng trở lại như cũ. Đợi đến lúc thích hợp ta sẽ tìm hiểu cặn kẽ vấn đề này sau."
Phiên đấu giá đầu tiên cuối cùng cũng kết thúc, cây măng nặng chừng hơn mười cân này được bán với giá là hai vạn năm trăm kim tệ, một tên quý tộc Hổ nhân đã mua được.
Món đấu giá thứ hai đưa ra, cũng làm cho Diệp Âm Trúc với Tử không biết nên cười hay khóc, cũng đến từ A Tạp Địch Á, bất quá lại đổi tên thành Hỏa long quả, Hỏa long quả này quả thật bề ngoài nhìn rất mê hoặc, có cả vảy rồng bao phủ bên ngoài, màu sắc đỏ quyến rũ, lại bao phủ bằng sinh mạng khí tức mạnh mẽ tràn ngập, so với măng phỉ thúy lúc nãy thì lóng lánh hơn rất nhiều. Có tổng cộng hai mươi Hỏa long quả, dĩ nhiên cũng bán hết với giá là bốn vạn kim tệ.
Quý tộc Thú nhân quả thật lắm tiền, Diệp Âm Trúc trong lòng không khỏi cảm thán.
"Được rồi! Sau đây là món hàng đấu giá thứ ba của ngay hôm nay, cũng là món đấu giá có giá trị nhất. Đây cũng coi như là thương hội chúng ta đáp tạ lại tấm thịnh tình của quý vị quan khách ngày hôm nay đến đây tham gia đấu giá, lần đầu tiên đấu giá món hàng cao quý như vậy. Trước khi xem hàng, xin cho ta được công bố giá khởi điểm."
Nói đến đây, Ai Thác Áo dừng lại một chút, thần sắc trên mặt lộ ra vẻ kích động:
"Giá khởi điểm là năm mươi vạn kim tệ."
Tiếng xôn xao lại một lần nữa lan khắp khán phòng, năm mươi vạn kim tệ, đối với quý tộc Thú nhân mà nói, con số này cũng đã là một gia tài khổng lồ. Chẳng lẽ món này là một món ăn như trước hay sao? Món ăn nào đáng giá đến năm mươi vạn kim tệ vậy?
Xe đẩy lại tiến lên đài, lần này chỉ có một cô gái đẩy xe. Nhìn từ hình dáng kích thước của cái mâm đặt trên xe, xem ra món hàng thứ ba này rất nhỏ, bất quá chỉ bằng cái nắm tay. Nếu là một món ăn như hai món trước, một thứ nhỏ vậy mà giá đến năm mươi vạn kim tệ? Sợ rằng cho dù là gan rồng tủy phượng cũng không có được giá như vậy.
Ai Thác Áo ra vẻ thần bí nói:
"Xin quý vị quan khách chớ có nghi ngờ giá cả của món hàng này, các vị sẽ thấy ngay thôi, đây tuyệt đối là một vật cực kì có giá trị."
Vừa nói hắn vừa lật tung tấm vải phủ trên khay.
Trên cái mâm nằm giữa xe đẩy là một khối bảo thạch lập thể hình tam giác, bảo thạch này màu hồng phấn, ánh sáng lưu chùyển xung quanh tựa hồ như có ma pháp nguyên tố lưu động. Chỉ là bởi vì ở pháo đài Lôi thần chi chùy, không khí không hề có ma pháp nguyên tố tồn tại, cho nên ma pháp nguyên tố này mới bị áp súc vào bên trong bảo thạch, không thể tỏa hào quang ra bên ngoài được.
Một thanh âm hùng tráng từ phía trước phát ra, theo gió truyền khắp khán phòng:
"Bất quá chỉ là một khối sinh mạng bảo thạch thôi. Có lẽ tại thế giới loài người các ngươi, thứ này giá trị năm mươi vạn kim tệ, chứ tại Thú nhân quốc chúng ta, khoáng sản phong phú, thứ đồ vật như vậy giá chưa đến năm vạn kim tệ, cho dù dùng để chứa thức ăn cũng là xứng đáng. Ai Thác Áo, tên tiểu tử nhà ngươi chắc là chán sống rồi, dám đem thứ đồ vật vứt đi như vậy đến đây đấu giá, định lừa gạt gì chúng ta chăng? "
Vừa nói, một thân hình cực kì hùng tráng đã từ phía sau một tấm bình phong đứng vụt lên, tên này phải cao hơn bảy thước, ngay cả cái bình phong cũng chỉ cao ngang thắt lưng của hắn, bộ lông màu vàng chói, thân hình vững chãi như núi, đúng là một Hoàng Kim Bỉ Mông. Tại thế giới Thú nhân, cho dù là cửu cấp Hoàng Kim Bỉ Mông, bình thường cũng không hóa thành hình người, thân thể to lớn cường tráng chính là niềm tự hào to lớn nhất của bọn chúng.
Nhìn thấy tên Hoàng Kim Bỉ Mông này, đồng tử của Tử đột nhiên co lại, cảm giác kích động vừa mới lắng xuống đột nhiên lại sôi trào, hai nắm tay nắm lại thật chặt, trong mắt quang mang lóe ra, tựa như có chuyện gì đó kích động lắm.
Ai Thác Áo cười cầu tài, nói:
"Tang Thác Tư đại nhân, đương nhiên không phải vậy rồi. Ta làm sao dám lừa gạt các vị quan khách chứ. Thứ đấu giá ngày hôm nay tất nhiên không phải là khối sinh mạng bảo thạch này mà là thứ chứa đựng trong nó. Có điều sự tồn tại của thứ này quá mẫn cảm, để phòng ngừa có chùyện bất trắc xảy ra nên ta mới giấu món hàng trong sinh mạng bảo thạch này thôi. Các vị quan khách, xin mời thưởng thức."
Một tia tinh thần lực từ mi tâm của Ai Thác Áo bắn ra, nhập vào viên sinh mạng bảo thạch màu hồng nọ, nhất thời một vòng hào quang màu hồng phấn tỏa ra xung quanh, viên bảo thạch rung lên nhè nhẹ, nguyên tố ma pháp nhu hòa lưu động phát tán sinh mạng khí tức tự nhiên, làm cho Diệp Âm Trúc cũng cảm thấy cực kì thoải mái. Hắn thầm nghĩ, nếu không khí nơi này cũng chứa đựng ma pháp nguyên tố, khí tức tự nhiên này sẽ trở nên rất rõ ràng.
Theo vầng sáng màu hồng phấn lan rộng, từng thân ảnh ưu mỹ xinh đẹp từ từ xuất hiện trên đài, khi ánh sáng màu hồng phấn chói lên cực thịnh rồi từ từ thu bớt lại thì trên đài đã có hơn mười người đứng. Đó là mười thiếu nữ.
Toàn khán phòng im phăng phắc không một tiếng động, bởi vì các cô gái trên đài quá xinh đẹp
So với mười thiếu nữ xuất hiện từ trong sinh mạng bảo thạch này, các cô gái phục vụ chỉ như đom đóm so với trăng rằm. Mười thiếu nữ này có mái tóc dài màu lam giống nhau như đúc, dài đến tận thắt lưng, da dẻ trắng nõn, thân thể thon thả ưu mỹ, tuyệt không hề có bất cứ điểm nào tì vết, đôi mắt màu lam xinh đẹp trong suốt động lòng người nhưng lại trống rỗng vô hồn. Nhìn dáng vẻ xinh đẹp của các nàng ai cũng cảm thấy quý mến, chỉ có điều tuy các nàng tuổi còn trẻ nhưng lại có vẻ u uất buồn bã mà tuổi trẻ không thể nào có được. Nhìn sâu vào đôi mắt màu lam của các nàng cũng không tìm ra một tia nhìn chứa đựng sinh cơ nào. Trên người các thiếu nữ này chỉ có một cái khố nhỏ, che chở vị trí cần che nhất.
Hấp dẫn nhất chính là tướng mạo của các nàng, có điều tất cả mọi người ở trong khán phòng, kể cả Tử lẫn Diệp Âm Trúc đều chú ý các cô gái này tất cả đều có lỗ tai nhọn vểnh lên. Lỗ tai đặc trưng cho một chủng tộc.
Thanh âm Ai Thác Áo tiếp tục vang lên trong khán phòng:
"Tại thế giới tinh linh, nói về cao quý nhất tự nhiên chính là Nguyệt tinh linh, bọn họ chính là chủng tộc đa số của tinh linh tộc, nhưng cũng có một chủng loại tinh linh khác mà nói về mặt xinh đẹp cũng có thể sánh ngang với Nguyệt tinh linh, chính là Lam tinh linh tộc, số lượng hiện còn rất ít này. Mặc dù Lam tinh linh không có nét cao quý ưu nhã như Nguyệt tinh linh, cũng không có kiến thức trời sinh với ma pháp nguyên tố như Nguyệt tinh linh nhưng bọn họ có cảm giác cực kì nhạy bén với tất thảy sự vật. Thí dụ như các tiếp xúc thân mật trên giường. Một nữ nô Lam tinh linh, cho dù là tại thế giới loài người cũng là thứ vô cùng xa xỉ. Mười thiếu nữ Lam tinh linh này cũng đều đã được bổn thương hội dạy dỗ đầy đủ. Chỉ cần mua về, các nàng chính là nữ nô tuyệt nhất, hoàn mỹ nhất, hoàn toàn phục tùng bất cứ yêu cầu gì của chủ nhân. Các Lam tinh linh mỹ nữ này, bổn thương hội đặc biệt đưa tới đây coi như tri ân cảm tạ đến các vị Tử Kim khách của Lôi thần thương hội. Giá khởi điểm năm mươi vạn kim tệ này, thậm chí vẫn còn chưa bằng chi phí bồi dưỡng huấn luyện các nàng. Đây cũng coi như là một món quà Lôi thần thương hội kính gửi đến quý vị quan khách, hy vọng mọi người thưởng thức. A, tiện đây ta nói luôn, mặc dù mười thiếu nữ Lam tinh linh này đều trải qua huấn luyện đặc thù nhưng ta có thể cam đoan chắc chắn các nàng đều còn là xử nữ. Thử tưởng tượng cảnh một thiếu nữ Lam tinh linh xinh đẹp nằm rên rỉ dười người các vị xem thấy thú vị thế nào. Bây giờ đấu giá chính thức bắt đầu."
Lam tinh linh mỹ nữ, quả thật so với măng tre và Hỏa long quả thì giá trị không biết cao hơn bao nhiêu lần. Ai Thác Áo cũng không hề nói khoác, giá khởi điểm năm mươi vạn kim tệ cho cả một thiếu nữ Lam tinh linh này tuyệt đối là giá thấp, tại thế giới loài người, giá trị của mỗi Lam tinh linh mỹ nữ này chắc chắn vượt qua con số một vạn kim tệ! Hơn nữa có tiền chưa chắc có thể mua được, có thể mang tới Thú nhân quốc này mười thiếu nữ Lam tinh linh, có thể thấy được thế lực chống lưng cho Lôi thần thương hội này khổng lồ cỡ nào!
Tử thì thào nói:
"Tinh linh tộc. Vậy các nàng hẳn là tộc nhân của An Kỳ."
Diệp Âm Trúc gật đầu nói:
"Cũng là tộc nhân của An Nhã tỷ tỷ."
Hoàng Kim Bỉ Mông Tang Thác Tư lúc nãy vừa đứng lên gãi gãi đầu, nói:
"Nhiều tinh linh mỹ nữ như vậy a! Vậy giá như lúc nãy là đúng rồi, bất quá đối với thứ này lão tử không có hứng thú lắm, thiếu nữ, mỹ nhân gì đối với ta cũng không bằng đồ ăn thức uống được. Thiếu thực tế, ta không quan tâm."
Nói xong, hắn lại ngồi xuống, tấm bình phong lại che khuất thân thể cao lớn khổng lồ này.
Tang Thác Tư vừa ngồi xuống, lập tức đã có người trả giá. Hoàng Kim Bỉ Mông Tang Thác Tư không có hứng thú không có nghĩa là các quý tộc Thú nhân khác cũng không có hứng thú. Ai Thác Áo nói không sai, bất luận là ở thế giới loài người hay Thú nhân quốc, tinh linh nữ nô đều là thứ tượng trưng cho địa vị cùng quyền lực. Sinh mạng khí tức của tinh linh cùng với nhan sắc tuyệt trần, tuyệt đối chính là cực phẩm. Huống chi trước mắt chính là Lam tinh linh, chủng tộc gần gũi nhất với Nguyệt tinh linh. Mặc dù các nàng không có khí chất cao quý ưu nhã của Nguyệt tinh linh nhưng lại cũng không nguy hiểm như Nguyệt tinh linh, có thể nói đây chính là cực phẩm tinh linh mỹ nữ.
Một gã quý tộc Sư nhân lớn tiếng nói:
"Ta ra giá sáu mươi vạn kim tệ. "
Ai Thác Áo lập tức chỉ tay về hướng hắn, nói lớn:
" Được, vị quan khách số mười ra giá sáu mươi vạn, có ai trả cao hơn không?"
"…bảy mươi vạn!"
Giá ra nhanh chóng leo lên đến con số chóng mặt, hết giá này đến giá khác được báo liên tục chồng lên nhau.
Diệp Âm Trúc nhìn mảnh thẻ bài màu tím mình cầm trong tay, quay lại liếc Tử, không khỏi cau mày một cái:
" Tử, ngươi xem ánh mắt các thiếu nữ này, hẳn là bọn họ đã chịu quá nhiều đau khổ mới trở thành như vậy. Xem tình hình giá cả leo thang như vậy, số tiền chúng ta có e rằng không đủ."
Tử cũng nhíu mày, nhìn đám tinh linh mỹ nữ này, hắn trong đầu hồi tưởng lại hình dáng xinh đẹp động lòng người của An Kỳ, hồi tưởng lại một đoạn ký ức nàng bị mất trí nhớ cứ bám riết lấy mình, nhớ lại vẻ mặt u sầu của An Kỳ lúc chia ly, tâm tình kích động phẫn nộ của hắn đều bị một mảnh nhu tình này thay thế. Thiết hán nhu tình lúc này để chỉ hoàn cảnh của Tử hợp lý hơn lúc nào hết, bất quá nghe tiếng báo giá nhanh đến chóng mặt, nắm tay của Tử từ từ siết chặt lại.
Tâm ý tương thông, Diệp Âm Trúc dĩ nhiên cảm nhận được sự xúc động của Tử lúc này, nhẹ nhàng chặn tay hắn lại:
"Nơi này không thể động thủ. Tử, ta có biện pháp khác."
Trong khi Tử còn đang ngạc nhiên, Diệp Âm Trúc chậm rãi đứng lên, hai tay thủ trong người, đi thẳng lên đài.
Tử chứng kiến rõ ràng một đạo tử quang cùng một đạo bạch quang phân biệt lóe lên trong tay Âm Trúc một chút, chỉ có điều động tác này của Diệp Âm Trúc quá nhanh, cho dù là Tử nhìn tận mắt cũng không hoàn toàn thấy rõ là Âm Trúc thực hiện hành động gì.
Lúc này, giá đã được đẩy tới một trăm vạn kim tệ, sự xuất hiện của Diệp Âm Trúc khiến cho Ai Thác Áo trên đài chú ý, hắn không khỏi cau mày, vung tay một cái, nhất thời hơn mười tên hộ vệ dàn hàng ngang tiến lên:
"Khách quý số mười sáu, việc lúc nãy ngài làm ta có thể không quản, nhưng xin ngài đứng vi phạm quy tắc của thương hội. Nếu ngài muốn tham gia đấu giá, xin mời ngài cứ ngồi tại chỗ của mình ra giá là được."
Nhìn ánh mắt Ai Thác Áo lóe hàn quang lạnh lẽo, Diệp Âm Trúc bình tĩnh nói:
"Hội trưởng các hạ, ta muốn cùng ngài thực hiện một giao dịch. Mười vị Lam tinh linh mỹ nữ này ta cũng muốn mua. Giá ta trả cũng không phải là kẻ nào cũng có thể so bì được, nhưng ta không trả bằng kim tệ mà bằng hiện vật. Ta nghĩ, bất luận là ta hay là ngài, đều không ai muốn chuốc thêm phiền phức vào người. Ta đi lên đài mục đích chỉ là để cho ngài xem món hàng mà ta sẽ đem ra trao đổi lấy các mỹ nữ Lam tinh linh này, để xem theo đánh giá của ngài thì giá trị món hàng của ta ở mức nào."
Ai Thác Áo sửng sốt một chút, không nghĩ tới Diếp Âm Trúc lại nói như vậy, liền nhớ tới tình cảnh lúc trước, thoạt nhìn qua hắn không biết vị quan khách số mười sáu này là loài người hay là cửu cấp ma thú hóa thân, trong lòng hắn nhất thời có chút do dự.
Diệp Âm Trúc cũng mỉm cười, trong mắt lóe lên một tia sáng mạnh mẽ, thân hình chớp động một cái, một đạo tàn ảnh hiện lên, hắn đã vượt qua phòng tuyến của hơn mười tên hoàng cấp võ sĩ hộ vệ, trực tiếp xuất hiện trên đài.
Ai Thác Áo trong mắt lãnh quang tóe ra, nhìn từ trên người hắn, Diệp Âm Trúc rõ ràng cảm nhận được khí tức hắc ám tỏa ra, bất quá tại pháo đài Lôi thần chi chuy tất cả ma pháp nguyên tố đều bị áp chế, chính vì vậy khí tức hắc ám trên người Ai Thác Áo cũng không hiển lộ rõ ràng.
Tay phải giơ lên, chìa ra ngay trước mặt Ai Thác Áo, đưa qua đưa lại một chút, Diệp Âm Trúc thấp giọng hỏi:
"Thứ này trị giá bao nhiêu kim tệ?"
Ai Thác Áo đang cảnh giác nhưng vừa nhìn thấy món đồ vật trong tay Diệp Âm Trúc nhất thời ngây người ra, giật mình cùng với cảm giác vui mừng đồng thời xuất hiện trong tâm trí hắn, tràn ngập trong lòng, hắn thất thanh kêu lớn:
"Là … là … "
" Không được la lên, nếu không ngươi sẽ gặp phiền phức lớn đấy."
Diệp Âm Trúc cắt ngang lời hắn.
" Vâng vâng, xin mời vị quan khách này trở về chỗ ngồi, ta biết rồi."
Ai Thác Áo trong mắt lóe lên vẻ kính nể, thân là thương hội hội trưởng nên gặp những tình huống thế này, tố chất giúp hắn lấy lại bình tĩnh rất nhanh, cố gắng hít sâu một hơi giữ cho bản thân thật tỉnh táo, đưa mắt nhìn theo Diệp Âm Trúc đang quay lưng đi xuống chỗ ngồi, lúc này hắn mới quay về tất cả các vị Tử Kim khách quý ngồi trong khán đài, trầm giọng nói:
"Vị quan khách số mười sáu ra giá một ngàn vạn kim tệ."
Oa – toàn trường thốt lên chấn động, một ngàn vạn, chính là một ngàn vạn kim tệ a!
Cho dù Thú nhân quý tộc của Lôi thần bộ lạc tập trung tại đây đều là quý tộc giàu có, nhưng con số một ngàn vạn kim tệ đối với bọn họ mà nói cũng là tuyệt đối lớn lao. Hỗn loạn nhất thời lan tràn khán phòng, vô số thanh âm xì xào bàn tán tỏ ý nghi ngờ.
Ai Thác Áo trầm giọng nói:
"Các vị khách quý xin bình tĩnh một chút. Thân là hội trưởng của Lôi thần thương hội, ta lấy danh dự của chính mình cùng với danh dự của cả Lôi thần thương hội ra thề rằng, vị khách quý số mười sáu đưa ra một món hàng trị giá một ngàn vạn kim tệ. Lôi thần thương hội được Cổ Đế đại nhân cho phép hoạt động tại pháo đài này, ba phần lợi nhuận của thương hội sẽ nộp lại cho pháo đài. Hy vọng các vị quan khách không nên nhốn nháo gây chuyện ở đây, nếu không chuyện truyền đến tai Cổ Đế đại nhân, ta cũng không cách nào che giấu được."
Nghe thấy hai chữ Cổ Đế, đám quý tộc Thú nhân nhất thời im lặng, tại Lôi thần bộ lạc này, Cổ Đế chính là đại biểu của quyền lực tuyệt đối.
Mắt thấy đám Thú nhân quý tộc hỗn loạn lúc nãy lắng dịu xuống, Ai Thác Áo hài lòng gật gù, quay lại vẻ doanh nhân hỏi tiếp:
"Còn có vị nào trả giá cao hơn nữa hay không?"
Một ngàn vạn kim tệ a! Dùng một ngàn vạn kim tệ tại các vương quốc loài người, ít nhất có thể trang bị cho cả một quân đoàn, thậm chí là Long kỵ binh quân đoàn, đó là một lượng tài phú khổng lồ cỡ nào. Nhưng ở chỗ này, số tiền đó chỉ bỏ ra để mua mười Lam tinh linh mỹ nữ. Đừng nói là Thú nhân quý tộc không ai sở hữu tài sản lớn như vậy, cho dù là có, bọn họ cũng không ngu ngốc bỏ ra chỉ để thỏa mãn chút ít dục vọng của nửa thân dưới ( haha).
Ai Thác Áo hỏi liên tiếp ba lần, sau đó cao giọng nói:
"Nếu không có vị nào trả giá cao hơn, vậy mười mỹ nữ Lam tinh linh này sẽ thuộc về vị quan khách số mười sáu. Bởi vì giá trị của món hàng đấu giá cao hơn thương hội dự kiến nhiều lần, thân là thương hội hội trưởng, ta quyết định tặng sinh mạng bảo thạch chứa các cô gái này cho vị khách quý số mười sáu luôn. Đấu giá hôm nay đến đây chấm dứt. Vị khách thắng cuộc xin mời theo ta vào hậu trường trao đổi đồ vật lúc nãy người đưa ra."
Giọng nói của hắn vừa vang lên, nhất thời ánh đèn bừng sáng cả khán đài. Đám quý tộc Thú nhân đều lục tục đứng dậy rời khỏi, đương nhiên không ít người ánh mắt đều nhìn về phương hướng Diệp Âm Trúc cùng với Tử đang ngồi.
Tử truyền âm đến Diệp Âm Trúc hỏi:
"Ngươi đem cho hắn xem thứ gì vậy?"
Diệp Âm Trúc trả lời:
"Còn nhớ thứ kim loại mà Hồng Linh cho chúng ta hay không?"
Tử trong lòng chấn động:
"Ngươi không đem kim loại đó đổi lấy mười Lam tinh linh mỹ nữ chứ. Thứ kim loại đó là bảo bối vô giá đó."
Diệp Âm Trúc than khẽ một tiếng, nói:
"Đồ vật cũng chỉ là đồ vật, làm sao có thể so sánh với sinh mạng được. Huống chi lúc nãy ta dùng Thần kiếm Nặc Khắc Hi cắt ra một khối nhỏ mà thôi, ta cũng không nghĩ tới thứ kim loại này lại đáng giá như vậy. Đi thôi, chúng ta đổi lấy mười Lam tinh linh mỹ nữ kia rồi mau chóng rời khỏi nơi này. Sợ rằng lần này đấu giá trả cao như thế sẽ khiến cho đám quý tộc của Lôi thần bộ lạc chú ý đó."
Vừa nói, hai người đồng thời đứng dậy, đã được cô gái phục vụ đưa đến hậu trường, bọn họ cũng không hề chú ý tới một đôi mắt lóe hung quang, nhìn chằm chặp vào hình dáng của hai người.
Ai Thác Áo mang đến cho Diệp Âm Trúc cảm giác rất thần bí, nhất là khí tức hắc ám trên người hắn phát ra, cũng không phải hoàn toàn là nguyên tố hắc ám lưu động mà là một loại khí tức cực kì tà ác ẩn dấu rất sâu. Nếu không phải Diệp Âm Trúc từ nhỏ sinh sống ở Bích Không Hải, tràn ngập sinh mạng khí tức lại vừa tu luyện Xích Tử Cầm Tâm, hắn cũng không thể phát hiện rõ ràng như thế.
Diệp Âm Trúc đưa khối kim loại lúc nãy đã dùng Thần kiếm Nặc Khắc Hi cắt ra cho Ai Thác Áo, đổi lấy viên sinh mạng bảo thạch chứa các Lam tinh linh mỹ nữ ở trong.
Ai Thác Áo cẩn thận ngắm nghía Tử đứng cạnh Diệp Âm Trúc, ra hiệu cho tất cả các nhân viên phục vụ rút lui, thấp giọng hỏi:
"Hai vị khách quý, có thể cho ta mạo muội hỏi một câu, khối kim loại này của các vị xuất xứ từ đâu? Chẳng lẽ tại đất Thú nhân này còn có thứ kim loại này tồn tại hay sao?"
Diệp Âm Trúc lạnh nhạt trả lời:
"Chuyện ngươi không nên biết tốt nhất đừng hỏi. Tử, chúng ta đi!"
Hai người cũng không muốn dây dưa với đối phương, xoay người đi thẳng ra ngoài. Quy củ thương hội lúc nãy bọn họ đã bất chấp một lần, vừa rồi đại náo một chập, bây giờ rời khỏi nơi này thật nhanh mới là lựa chọn tốt nhất, nếu có cơ hội thì chuồn ra khỏi thành ngay lập tức.
Ai Thác Áo cúi đầu nhìn khối kim loại trong tay, vết cắt rõ ràng cùng với năng lượng ẩn chứa hùng hậu làm hắn cau mày thầm nghĩ: "Đây không phải là thứ kim loại đó chứ. Chẳng lẽ Xích tinh kia đã lọt vào tay hai người này rồi? Nếu đúng như vậy thì kho báu đang ở trước mắt rồi, đây là cơ hội hiếm có để chúng ta có một lượng tài phú khổng lồ trước mặt."
"Bay đâu."
"Hội trưởng đại nhân, xin ra lệnh."
"Phái người theo dõi sát sao hai tên vừa ra khỏi đây. Lập tức nhanh chóng mời đại ca đến đây, nói rằng ta có việc gấp cần thương lượng với hắn."
" Dạ. "
Diệp Âm Trúc cùng Tử rời khỏi thương hội. Hai người cước bộ càng ngày càng nhanh, nhằm thẳng hướng thạch ốc đi tới, mới đi một đoạn không xa, tốc độ hai người chợt chậm hẳn lại, với cảm ứng năng lực của bọn họ, thật dễ dàng phát hiện sau lưng có người theo dõi, nhưng lại không chỉ có một người.
Diệp Âm Trúc nháy mắt với Tử một cái, ý bảo để chính mình giải quyết. Tử gật đầu.
Ngay khi Diệp Âm Trúc chuẩn bị triển khai hành động, đột nhiên một thanh âm trầm trầm vang lên ngay phía trước hai người.
" Chính là các ngươi đả thương thuộc hạ của ta hay sao? "
Theo tiếng gầm gừ trầm trầm, một thân thể thật lớn chắn ngay trên đường bọn họ đi tới, thân hể cao lớn nọ chắn hết hoàn toàn đường đi.
Diệp Âm Trúc kinh ngạc phát hiện, người chắn đường chính là tên Hoàng Kim Bỉ Mông đã nhìn thấy lúc nãy tại khán phòng đấu giá của Lôi thần thương hội, Tang Thác Tư.
Tử nhìn Diệp Âm Trúc gật đầu nói:
" Nơi này giao cho ta, người đi giải quyết đám theo đuôi kia đi. Nhớ là không để tên nào sống sót. "
Diệp Âm Trúc đưa mắt nhìn Tử một cái, lại liếc tới Tang Thác Tư đang tiến tới bọn họ, làm cho cả mặt đất rung chuyển, trầm giọng nói:
" Ngươi cẩn thận. "
Vừa nói dứt lời, thân thể hắn nhanh như chớp bay ngược ra sau, khuất sâu vào bóng đêm u tối.
Tử đứng im lặng giữa đường, không hề nhúc nhích mảy may. Hắn hoàn toàn tin tưởng, với thực lực của Diệp Âm Trúc, hoàn toàn có thể xử lý sạch sẽ đám người theo dõi. Phải biết rằng, đấu khí của Diệp Âm Trúc bây giờ đã đạt tới Hoàng trúc bảy giai, tương đương với thực lực của chiến sư, hơn nữa hắn còn có Ngạo Trúc Kiếm Pháp thần kì, đám theo dõi này nhất định không thể chống lại được.
Một loạt tiếng kêu thảm từ phía sau truyền đến, ngay khi Hoàng Kim Bỉ Mông Tang Thác Tư đi tới khoảng cách còn hơn hai mươi thước thì Diệp Âm Trúc quay trở lại, hơi thở gấp gáp hơn một chút, hắn xòe bảy ngón tay về phía Tử, ý nói là toàn bộ bảy tên bám đuôi đều đã được giải quyết gọn ghẽ.
Tử trong lòng cảm thấy một tình cảm ấm áp trào dâng, hắn biết Diệp Âm Trúc nhất định đã dốc toàn lực ra tay mới có thể quay về nhanh như vậy, hẳn nhiên là sợ mình đơn độc đối phó với Hoàng Kim Bỉ Mông thì sẽ chịu thua thiệt a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.