Cẩm Dạ ngày thườngluôn dùng một đôi mắt liếc biểu đạt phẫn nộ, đôi mắt của nàng hơi tròn,cũng không có nhiều tính xâm lược, hiển nhiên không thể so với ánh mắtcó thể làm cho người ta trí tử của Nghiêm Tử Trạm như trong truyềnthuyết.
Vì thế sáng sớm trừng mắt với nhau, cuối cùng nàng bại trận.
Cẩm Dạ không đứng dậy nổi, chỉ có thể oán hận nhìn Nghiêm Tử Trạm phủi phủi y bào, rồi sau đó vẻ mặt kiêu căng xuống giường, chân dài bước đến, mắt thấy sẽ đạp lên người nàng……
“Phu quân đại nhân, chàng như vậy sẽ đạp vào ta.” Không nhẹ không nặng nhắc nhở.
Nghiêm Tử Trạm nhìn không chớp mắt, coi lời nói của đối phương là gió thoảngbên tai, một cước bước lên làn váy hoa mỹ trùng điệp kia, sau đó ngồixuống cạnh bàn, trên bàn vẫn hỗn độn, dưa và trái cây điểm tâm loạn lạc, duy độc bầu rượu là ngoại lệ, đoan đoan chính chính đứng bên cạnh câynến.
Hắn cầm lấy lắc một cái, mắt đẹp nhíu lại: “Nàng uống ?”
Cẩm Dạ nhìn một góc hỉ phục của mình, tức giận đến trợn mắt há hốc mồm, quay đầu đi chỗ khác không hé răng.
Nghiêm Tử Trạm hừ lạnh: “Ta thật không biết dã nha đầu quán bánh ngọt có tửulượng tốt như vậy.” Giờ phút này thái dương hắn lại bắt đầu đau, khôngkéo tới rào rạt như bình thường, ngược lại có chút bệnh trạng như sayrượu trong miệng người khác, lập tức lòng có hoài nghi, bất đắc dĩ trínhớ mơ hồ, chỉ nhớ rõ đêm qua bị một đám ma men đẩy vào tân phòng,chuyện sau đó nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-da-lai-phu/2718288/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.