Chương trước
Chương sau
Không ai biết suy nghĩ hay mưu tính của Bách Nhiên là gì nhưng nhìn qua nét mặt đắc ý, tự tin của gã cũng có thể đoán được gã đã vạch ra một kế hoạch mà bản thân gã rất hài lòng về nó.

Bách Hào Gia không nói lời nào mà chỉ im lặng rời khỏi phòng ngủ của con trai, chuyện nhà họ Bách và Lý ghét nhau đã rất lâu, ông ta có mối thâm thù rất lớn với ba của Lý Cao Minh.

Thời trẻ, cả hai gia đình vốn là bạn bè thân thiết với nhau cùng nhau bước lên những bậc thang của giấc mơ và khát vọng, mọi thứ rất tốt đẹp và tưởng chừng như mối quan hệ giữa hai người sẽ trở thành tri kỷ.

Cho đến một ngày, Lý Đông Giang - ba Lý Cao Minh thay đổi chủ ý, con đường cả hai người đi dần thu hẹp lại và tranh cãi bắt đầu xảy ra, hai người đàn ông ở độ tuổi trưởng thành rất dễ bộc phát cảm xúc của bản thân, nhất là khi người đó là bạn thân của mình.

Khi tình cảm của hai người đã dần rạn nứt, một lần nữa sóng gió lại ập đến khi hai người cùng thích một cô gái. Từ hai người bạn thân từng sống chết vì nhau, chỉ vì tình yêu mà cắn xé lẫn nhau.

Bách Hào Gia còn nhớ rất rõ đêm hôm đó của 45 năm trước, Lý Đông Giang đã rất tức giận mà chạy đến nhà của Bách Hào Gia, một đêm mưa tầm tã nhưng ông ta lại chẳng mang theo một vốn đồ che thân vào trên người.

Cả cơ thể ướt sũng mà chạy xông vào nhà, một cảnh tượng khiến Lý Đông Giang càng điên tiết hơn là người anh em của mình đang chung chăn chung gối với người phụ nữ của mình.

"Mày làm cái gì vậy thằng khốn, tại sao mày ngủ với người yêu tao!"

Lý Đông Giang khuôn mặt tức giận mà nhảy bổ vào đánh Bách Hào Gia không ngừng, từng cú đấm mạnh mẽ giáng xuống khuôn mặt ông đến mức máu từ trong khóe môi cũng chảy ra.

"Anh làm cái quái gì vậy hả, buông anh ấy ra!"

Người phụ nữ kia khó chịu mà đẩy Lý Đông Giang ra khỏi ngừng ông ấy, nhìn người mình yêu bảo vệ người khác khiến ông ta rất bàng hoàng, cảm giác bị phản bội dâng lên khiến từng sợi gân nổi lên trán, cơn thịnh nộ lại càng dữ dội hơn.

"Em nói cái gì? Em đang bảo vệ cho thằng khốn này sao, em dám phản bội tôi vẫn mà còn ra tay bảo vệ nó sao!"

"Mày làm cái gì đấy! Tự tiện xông vào nhà người khác như thế à!"

Bách Hào Gia lúc này cũng nổi nóng mà đứng dậy nói chuyện với ông ta, hai người đàn ông vì một cô gái mà xảy ra tranh chấp, cãi vã.

"Tao mới là người nên hỏi câu này, rõ ràng mày biết nó là người yêu của tao mà, sao mày lại có thể ngủ với nó hả!"



Cố kiềm chế cơn tức giận xuống, Lý Đông Giang chỉ tay về phía người con gái đang ngồi trên giường mà lên tiếng, ông ta không ngừng người anh em từng thề thốt sống chết vì nhau làm chuyện này sau lưng ông ta.

Bách Hào Gia liếc nhìn người con gái phía sau lưng mình, ông ấy biết mối quan hệ của hai người họ là gì nhưng ông ta không muốn người con gái mình yêu nằm trong tay người khác, hơn nữa cô ấy cũng không phản kháng chuyện ngủ với ông ấy.

"Người yêu thì đã sao, cô người yêu của mày sẵn sàng bỏ mày leo lên giường cùng với tao có nghĩa mày không đáp ứng được cho cô ấy, chính mày mới lại người nên xem lại mình đi rồi hẵng nói."

"Thằng khốn, xưa nay tao đúng là có mắt như mù nên coi mày là bạn, tao không ngờ đến người yêu của bạn thân mày cũng dám chơi thì mày còn làm gì sau lưng tao nữa hả thằng khốn!"

Lý Đông Giang đã không còn có thể kiềm chế được cơn giận trong người nữa, dùng hai tay vật Bách Hào Gia xuống đất, siết chặt lòng bàn tay mà đấm vào mặt ông ấy không ngừng khiến người con gái ở trên giường cũng phải hoảng hốt.

"Anh thôi đi, dừng lại đi!"

"Cô im lặng, ngồi yên ở đó nếu không muốn giống nó!"

Trong giây phút lơ là, Bách Hào Gia tận dụng cơ hội mà vật ông ta ngã xuống sàn, trả lại bao nhiêu cái đấm mà Lý Đông Giang đã giáng xuống cho ông ấy.

Từng câu từng chữ được Bách Hào Gia nói rất chậm như cho Lý Đông Giang có thể nghe rõ được.

"Nếu mày đã nói như vậy thì kể từ bây giờ, tao với mày chấm dứt tình anh em ở đây. Tao cũng không muốn làm bạn với người như mày nữa!"

Kể từ cái đêm một đó, bọn họ đã đường ai nấy đi không còn gặp mặt nhau lần nào và dần trong thế giới ngầm lại nổi lên hai băng đảng có tiếng tăm với số lượng đàn em dưới trướng và kinh tế khủng, nắm được kinh tế và trí tuệ mà nhà họ Bách và Lý theo sát nhau.

Cũng từ đó, tất cả người thuộc thế giới ngầm ai cũng biết nhà họ Bách và nhà họ Lý không ưa nhau, dù không biết rõ ngọn ngành đầu đuôi nhưng khi hai ông trùm gặp mặt nhau là dùng súng cũng dùng dao.

Bách Hào Gia không biết sau khi Lý Đông Giang chọn một con đường riêng để đi như thế nào nhưng trên con đường ông ấy đi đều có một đối thủ nặng ký. Lý Đông Giang.

Cũng đã hơn 45 năm kể từ sau đêm hôm đó, giờ đây lại đến Bách Nhiên và Lý Cao Minh có mối thù với nhau, ông ấy không lên tiếng khuyên ngăn là vì ông ấy cũng đang chờ ngày mà nhà họ Lý bị đánh sập, con đường mà ông ấy đi sẽ chẳng còn đối thủ nào.



Khác với những suy nghĩ mưu mô của Bách Nhiên và Bách Hào Gia thì ở bên này, Lý Cao Minh chỉ chuyên tâm chăm sóc và chơi đùa với con trai mà thôi.

Từ lúc có con trai mọi phiền toái trong lòng hắn dần tan biến, cứ hễ nhìn thấy con là những muộn phiền hay căng thẳng đều bay theo mây gió.

Bé Cam ở những tháng bắt đầu nói chuyện, mặc dù vẫn chưa thể nói rõ nhưng bé lại rất hay bi bô những âm thanh như đang cố gắng giao tiếp với hắn bằng một loại ngôn ngữ khác.

Lý Cao Minh rất vui khi con trai đã bắt đầu tập nói, dù không hiểu con đang nói gì nhưng khi ở bên cạnh hắn, con nói chuyện rất nhiều tay chân lại bấu víu vào người hắn muốn dính như sam.

Lưu Triều Hân nhìn cảnh này mà thầm cười, cô luôn ở nhà và bên cạnh bé Cam nhưng bé Cam lại không bám dính cô giống như hắn, hay có lẽ là vì nhớ ba nên mới muốn dính chặt như vậy đây.

Nhìn cảnh hai ba con chơi với nhau mà bất giác cô lại cảm thấy hạnh phúc vô cùng, được sống trong một ngôi nhà rộng rãi cùng một người đàn ông có khuôn mặt rất hợp gu mình lại thêm một bảo bối nhỏ, cô cảm thấy rất hạnh phúc.

"Bé Cam sáng giờ cứ dính chặt lấy ba mà chẳng quan tâm gì đến mẹ cả, đúng là có hơi buồn trong lòng đó nha!"

Lưu Triều Hân đi đến vuốt ve chiếc má tròn xoe của con trai, chiếc miệng vẫn chưa mọc răng cười đầy thích thú mà nhìn cô.

"Chơi từ sáng đến giờ mà không khóc la gì đúng là lạ mà, thường ngày giờ này đã la lên vì đói rồi."

Biết con trai rất thích ở bên cạnh ba, bé cũng nghe hiểu những lời mẹ đang nói nên lại càng cười khoái chí hơn. Mặc dù nói như vậy nhưng cô cũng đã cho con ăn một tiếng trước rồi.

"Tôi không nghĩ anh lại có thể chăm con mà con không quấy khóc như vậy đó."

Lưu Triều Hân nhìn hắn rồi lên tiếng, cô vẫn còn nhớ lúc mới sinh xong cả hai đã phải kiếm mọi cách để chăm con nhưng con vẫn cứ òa khóc, đặc biệt là hắn.

Lần nào bé Cam chạm vào người hắn cũng khóc quấy lên nhưng những lần gần đây, bé rất thích ở bên cạnh hắn và đã không còn cảm thấy khó chịu nữa, cô cũng rất bất ngờ với chuyện này.

Lý Cao Minh thấy cô nói vậy thì cười nhẹ, hắn đã mua hơn chục cuốn sách có liên quan đến trẻ sơ sinh và cách chăm con để học tập thì chắc chắn sẽ có một kết quả tốt, hắn cũng đã bắt đầu đổi mùi hương khác để không làm con thấy khó chịu.

Chính vì thế bé rất thích bên cạnh hắn, lại muốn dính như sam.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.