Sáng ngày hôm sau, Lưu Triều Hân chậm rãi mở đôi mắt nặng trĩu ra nhìn rõ mọi thứ, nhận ra bản thân đang nằm trong vòng tay của hắn khiến cô thấy có đôi chút hoang mang.
"Sao mình lại nằm cạnh hắn chứ?"
Cô nhíu mày cố nhớ lại chuyện hôm qua, khuôn mặt dần đỏ lên khi nhớ lại những câu nũng nịu ép buộc hắn phải ở bên cạnh mình, bản thân tự chủ động nằm vào lòng hắn khiến cô như muốn độn thổ.
Nhưng cảm giác ở trong vòng tay hắn cô cảm thấy rất an toàn. Lúc ở bữa tiền cô thật sự đã rất sợ hãi, tưởng chừng như cơ thể của cô đã bị gã đàn ông kia xâm phạm.
Cũng may mắn, cô đã cố gắng gượng đợi đến khi hắn đến, nhìn thấy hắn mà cảm xúc cô lại tung trào như thác. Nghĩ lại thì chuyện đó thật kinh khủng.
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt vẫn đang yên giấc, trong lòng lại thích thú mà nhìn ngắm khuôn mặt này trái tim lại xôn xao lần nữa, bàn tay nhỏ không yên mà chạm lên khuôn mặt của hắn.
Bất ngờ, hắn mở mắt nhìn cô bàn tay cũng bị hắn nắm chặt. Lưu Triều Hân ngại ngùng cúi đầu xuống không dám nhìn hắn, hai người vẫn dính lấy nhau như sam càng khiến cô thấy ngại hơn nhưng bàn tay kia vẫn không chịu rời khỏi eo cô.
"Tôi làm anh thức giấc sao?"
Cô chậm rãi nói.
"Ừm."
Lưu Triều Hân nghe vậy thì ngại ngùng, cô cố rút tay lại rồi lên tiếng.
"Xin lỗi.."
"Nằm yên, tôi cần ngủ thêm!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-cam-mami-cua-con-lai-gian-roi-/3322786/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.