Chuyện gì không hủy diệt được tôi sẽ khiến tôi mạnh mẽ hơn – Nietzsche.
Nửa năm trước, thế giới của Giang Thanh Mộng rơi vào bóng tối.
Nói đúng hơn, đó không phải là bóng tối, mà là, u ám. Ban ngày, khi có đủ ánh sáng, lúc nhắm mắt lại, cô vẫn có thể cảm nhận được một màn sương mù mờ ảo, xám xịt trước mặt.
Cô biết ánh sáng sẽ đi đến đâu, nhưng lại bị một màn sương mù dày đặc cản trở đường đi.
Sau khi trở về nhà, Giang Thanh Mộng đuổi những người muốn đỡ đần mình rồi ném gậy dò đường sang một bên. Cô đứng thẳng người, dùng tay phải chống tường, mò mẫm bước từng bước về nhà.
Sau khi mù lòa, cô thậm chí không thể đi lại.
Cô bước đi chậm rãi, cứ bước được vài bước là dừng lại để nhớ lại đoạn đường trong ký ức.
Vừa đi, cô vừa nhớ đến trò chơi mà cô đã chơi với Khương Chi Chu cách đây rất lâu.
Cô nhắm mắt lại, Khương Chi Chu nắm lấy tay cô và tiến về phía trước. Cô đã do dự một lúc lâu rồi mới dám đi theo nàng.
Không thể nhìn thấy gì, cô đi từng bước rất thận trọng, đôi khi cô sợ dẫm phải đá, chốc lát cô lại sợ va vào tường. Khi có ai đó chạy xe đạp ngang qua, cô sẽ lạnh sống lưng vì sợ họ sẽ đâm vào mình.
Cô vẫn nhớ cảm giác sợ hãi đó.
Đã từng có người nâng đỡ, nhưng hiện tại cô không còn đủ tư cách để sợ nữa.
Cô không muốn trở thành một kẻ phế vật, ngay cả bước đi cũng không làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bay-on-nhu/542060/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.