Giang Thanh Mộng nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô chỉ có thể mơ hồ đoán được phương hướng này là cửa sổ, vừa nhìn qua liền có thể cảm giác được một đám mây mù mờ ảo, tựa như một tầng sương mù dày đặc màu xám đang lơ lửng.
Đó là ánh sáng.
Đôi mắt của cô vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng.
Bác sĩ nói, có thể cảm nhận được ánh sáng, nghĩa là tế bào ánh sáng chưa bị phá hủy hoàn toàn, vẫn còn hi vọng lấy lại thị lực.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, Khương Chi Chu chăm chú nhìn sườn mặt cô.
Giang Thanh Mộng để mặt mộc, áng mây đỏ rực ngoài cửa sổ đầy huyền ảo phản chiếu vào phòng, mạ lên mặt cô một vầng ánh sáng vàng nhạt. Không còn nhợt nhạt không chút máu như những ngày trước, ánh sáng rất mạnh, khiến gương mặt cô tựa như một bức tranh mực tĩnh lặng.
Trong khoảnh khắc nào đó, dường như đang trở lại một năm trước.
Cô vẫn còn là một cô bé dịu dàng, lịch sự, không bao giờ nhuốm màu u ám và hoang tưởng.
Chỉ là đôi mắt của cô không còn rực rỡ nữa.
Nếu cô vẫn có thể nhìn thấy, lúc này sẽ có một tia sáng nông như nước trong đôi mắt màu hổ phách ấy. Cô sẽ che mắt lại, cong khóe môi, nhìn những rặng mây đỏ qua khe hở giữa những đầu ngón tay, rồi ngoảnh đầu lại nhìn vào mắt Khương Chi Chu, mỉm cười, nụ cười đầy trong trẻo và sạch sẽ.
Khương Chi Chu rũ mi mắt, không dám nhìn sườn mặt của cô nữa.
Ánh mắt nàng rơi vào những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bay-on-nhu/542059/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.