Lục Niệm Từ giật mình tỉnh giấc đã gần bốn giờ sáng. Bên cạnh trống rỗng cũng không có hơi ấm, cô hốt hoảng.
“Giang Tùy! Giang Tùy!”
Trong lòng cô bắt đầu lo lắng. Điện thoại của anh lại đang bận.
Hít sâu một hơi cố gắng ổn định lại tâm trạng của mình.
Sau ngày hôm qua, cô biết Giang Tùy… Chỉ là đối với cô anh mới có mặt dịu dàng duy nhất đó mà thôi.
Cô vội vàng ấn gọi cho Giang Bình.
Giàn Bình đang lúc ngủ cũng ngồi bật dậy khi nhìn thấy số của Lục Niệm Từ. Vội vàng ấn nghe.
[Anh nghe đây em dâu!]
“Giang Tùy! Anh có nhìn thấy đến bệnh viện không?”
Giang Bình cũng sững sờ trước câu hỏi của Lục Niệm Từ. Lúc anh ta về thì không có ai khác.
[Sao em lại hỏi vậy?]
“Anh ấy đợi em ngủ say đã đi mất rồi. Em sợ…”
Vừa nghe thôi đã khiến Giang Bình nuốt nước bọt.
[Anh sẽ đến bệnh viện kiểm tra thử.]
Cuộc gọi kết thúc.
Lục Niệm Từ cũng vội vàng khoác áo vào đi ra ngoài.
Hy vọng Giang Tùy sẽ không gây ra chuyện gì.
[…]
Lúc Giang Bình đến bệnh viện, phòng bệnh của Tống Nam vẫn đóng cửa. Anh ta mở ra xem, trên giường đều là vết máu mà người lại không thấy đâu.
Vội vàng bước ra ngoài, anh ta nhớ còn có thêm hai người nữa cũng ở bệnh viện này.
Không ngoài dự đoán, tất cả đều trống rỗng.
“Tiểu tổ tông này đúng là lúc bình tĩnh nhất lại không đáng tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bay-ngot-ngao-ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh-quyen-2-/3426650/chuong-52.html