Hai người trở về nhà đã khá khuya, sau khi tắm rửa sạch sẽ cô mới thoải mái hơn một chút.
Nhưng Giang Tùy thì lại khác hẳn, anh cứ nhìn chằm chằm vào vết thương trên cổ tay cô như thể đang nhìn kẻ thù.
Lục Niệm Từ dở khóc dở cười bưng mặt anh xoa xoa.
“Em không sao? Không phải lỗi ở anh.”
“Niệm Từ! Anh sợ…”
Giang Tùy nhỏ giọng nắm lấy tay cô.
Anh sợ nếu lúc đó mình không đến kịp lúc, cô sẽ ra sao? Nghĩ đến thôi cũng khiến hơi thở của anh cũng trở nên khó khăn rồi.
“Không phải giờ em đã không sao rồi à. Giang Tùy, anh yêu em đến vậy sao?”
“Từ lần đầu gặp em đã thích. Từ lúc đó đến giờ nói ít không ít nói nhiều không nhiều. Vỏn vẹn mười năm lẻ bảy ngày.”
Lục Niệm Từ không biết tại sao Giang Tùy lại cố chấp về cô như vậy. Không phải lúc đó, người nào đã điên cắn cô đến rướm máu à. Có phải quá vi dịu rồi không? Dấu răng đó là vật định tình sao?
“Lúc đó, anh chỉ mới…”
“Niệm Từ! Anh muốn kết hôn với em.”
“Ai cầu hôn như anh.”
“Không biết.”
Giang Tùy lấy chiếc nhẫn trong túi ra đeo vào tay cô.
“…” Lục Niệm Từ nhìn chiếc nhẫn trong tay.
“Em đồng ý rồi. Không được tháo ra.”
Lục Niệm Từ thật sự là cạn lời với Giang Tùy rồi.
“Không thành ý.”
Giang Tùy hôn lên vết thương trên cổ tay cô.
“Thành ý cả đời này đều dành cho em. Niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bay-ngot-ngao-ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh-quyen-2-/3424418/chuong-51.html