Sau một đêm điên cuồng cô cũng phải quay lại công việc. Nhưng Giang Tùy quá dính người cứ ôm lấy cô.
“Niệm Từ! Đừng vội như vậy. Mặc kệ anh ta, em không cần để ý.”
Lục Niệm Từ khẽ cười.
“Anh đó, sẵn tiện về Giang Thành không về thăm người nhà. Bám lấy em làm gì.”
Giang Tùy vẫn nghịch ngón tay cô.
“Chỉ biết em thôi.”
Lục Niệm Từ thật sự cạn lời với anh. Nếu để người nhà anh nghe câu này thì đau lòng chết.
“Người nhà anh sẽ rất nhớ anh. Dù xảy ra xung đột gì cũng sẽ bỏ qua thôi. Anh đừng nghĩ như vậy.”
Lục Niệm Từ cho rằng gia đình anh không hòa thuận nên Giang Tùy mới nói như vậy. Nhưng cô nào biết được tiểu tổ tông nhà họ Giang, chính là Giang chó điên mà cô vẫn hay mắng mỗi khi nhắc đến là cùng một người.
Khi biết được sự thật đó cô có còn nói như vậy hay không là một vấn đề khác.
Không biết là một sự trùng hợp nữa hay không mà Giang Bình gọi đến.
Lục Niệm Từ ý bảo anh im lặng rồi ấn nghe.
[Lục tổng! Hôm nay, cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Tôi có chút việc riêng cần giải quyết. Thật ngại quá.]
Lục Niệm Từ quả thật cũng rất mệt mỏi bởi tên nhóc đang quấn lấy bên cạnh. Hành cô cả đêm rồi vậy mà lúc này lại không chịu buông tha nữa.
“Không sao. Giang tổng không cần vội. Khi nào giải quyết ổn thỏa việc của anh chúng ta sẽ gặp nhau.”
[Cám ơn Lục tổng!]
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bay-ngot-ngao-ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh-quyen-2-/3419941/chuong-30.html