Tả Tình Duyệt rất muốn nói rõ ràng với Kiều Nam, anh rất hèn hạ, còn chưa kịp mở miệng, chỉ nghe thấy đầu điện thoại kia truyền đến một hồi âm thanh khiến người khác phiền lòng. Hướng về phía điện thoại, Tả Tình Duyệt nhíu chặt mi tâm, điện thoại trong tay tựa hồ nặng ngàn cân.
Cô không đi, anh ta sẽ dùng Cố Tâm Ngữ trút giận sao?
Vô lực nhắm mắt lại, cô tựa hồ không còn lựa chọn nào khác.
Tả Tình Duyệt trở về phòng, vẫn mất ngủ, lúc trời rạng sáng mới ngủ được. Sáng sớm hôm sau, Tả Tình Duyệt nghĩ đến cuộc điện thoại của Kiều Nam tối hôm qua, anh ta chỉ nói là mời cô ăn cơm hoặc là uống cà phê, nhưng không có nói thời gian cụ thể. Bây giờ cô thật hi vọng, Kiều Nam là quý nhân hay quên, quên mất chuyện này đi!
Người đàn ông này khiến cô cảm thấy nguy hiểm, từ trong bản năng, cô muốn tránh ra.
Chỉ là, có vài người, dù tránh thế nào, cũng không cách nào chạy ra khỏi bàn tay của họ được, tựa như người trước mắt cô giờ phút này.
Tả Tình Duyệt không nghĩ tới vừa ra khỏi cửa phòng lại gặp ngay phải Cố Thịnh vừa lúc cũng từ căn phòng bên cạnh ra ngoài. Trong lòng thoáng qua một tia kinh ngạc, tối hôm qua anh không phải ở chung với người phụ nữ khác sao? Sao lại xuất hiện ở nơi này? Anh trở về lúc nào?
Cô không có phát hiện, trong lòng mình đột nhiên sinh ra một tia cao hứng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Cố Thịnh cũng nhíu nhíu mày, nhưng một giây kế tiếp, lại khôi phục thành bộ dáng nghiêm túc, ánh mắt trở nên lạnh như băng.
Nghĩ đến chuyện tối qua, anh cố ý ở chung với một người phụ nữ, cố ý để người phụ nữ kia gọi điện thoại cho Tả Tình Duyệt, muốn xem phản ứng kịch liệt của cô hoặc là vẻ mặt bi thương, nhưng. . . .
Cô gái đáng chết này lại nói cái gì?
Phiền toái người phụ nữ kia thay cô chăm sóc anh?
Anh còn không biết Tả Tình Duyệt rộng rãi thế!
Không đạt được mục đích của mình, Cố Thịnh tức giận trở về nhà, phát hiện cửa phòng của cô khóa chặt, nhất thời tim của anh bị một loại cảm giác kỳ quái bao phủ, muốn phát tiết ra ngoài, mấy lần dừng lại bước chân trước cửa phòng Tả Tình Duyệt.
Anh biết, chỉ cần anh tiến vào, cô nhất định sẽ bị thương, bất kể là trên tâm lý hay là thân thể. Anh không cách nào khống chế mình thô bạo với cô, nhưng, khi đó anh lại do dự, trong lòng giống như có một thanh âm đang nói cho anh biết, tạm thời đừng ép cô quá gấp, cô sẽ không chịu nổi!
Anh cư nhiên quan tâm tới cô!
"Chào, em đi làm bữa sáng!" Tả Tình Duyệt bị tầm mắt kinh người của anh khóa chặt, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy mình tựa hồ ở một trong hầm băng, lý trí nói cho cô biết, tránh né anh mới là lựa chọn tốt nhất.
Cố Thịnh không có lên tiếng, Tả Tình Duyệt cũng chỉ cho là anh ngầm cho phép, vòng qua Cố Thịnh xuống lầu, trực tiếp chạy vào phòng bếp, làm xong bữa ăn sáng, lại cẩn thận đưa lên.
"Ngồi xuống cùng ăn đi!" mệnh lệnh lạnh lùng từ trong miệng Cố Thịnh thốt ra. Tả Tình Duyệt không có cự tuyệt, cô biết, ở căn nhà này, cô không có quyền cự tuyệt.
Hai người lẳng lặng ăn, cũng không nói gì, cho dù thỉnh thoảng ánh mắt giao nhau, Tả Tình Duyệt cũng sẽ nhanh chóng tránh ra như chim sợ ná, tay hơi run rẩy tiết lộ tâm tình giờ khắc này của cô.
Sắc mặt Cố Thịnh rét lạnh, không vui hiển lộ càng thêm rõ ràng, ngay cả Tả Tình Duyệt vùi đầu ăn điểm tâm cũng cảm thấy hơi thở là lạ này, đè nén đến khiến cô run rẩy.
Thời gian trôi đi trong lúc Tả Tình Duyệt khẩn trương, liếc mắt thấy thân hình cao lớn rời đi bàn ăn của Cố Thịnh, xoay người đi vào đại sảnh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cho đến khi Cố Thịnh rời khỏi biệt thự, Tả Tình Duyệt mới hoàn toàn thanh tỉnh lại, cô cho là anh sẽ gây khó khăn, thật không ngờ anh không có, nhưng trầm mặc như vậy luôn cho cô một loại dự cảm xấu.
Trong lòng của cô trồi lên một tia khổ sở.
Vì giết thời gian, Tả Tình Duyệt tiếp tục đi vào phòng đàn làm bạn với piano, cũng chỉ khi tay của cô tiếp xúc với những nốt trắng đen, tâm tình của cô mới vui vẻ. Cô không khỏi bắt đầu nghĩ, mình vì gả cho Cố Thịnh mà bỏ qua giấc mộng của mình, cuối cùng là sai lầm rồi sao?
Tổng bộ tập đoàn Cố thị, ở bên trong phòng làm việc hào hoa cuối lầu đang bị một hồi không khí cao áp bao phủ. Quản lý các cấp không có một người nào không cẩn thận, lên tinh thần hết cỡ để làm việc, bởi vì bọn họ sợ sơ ý một chút sẽ gây ra lỗi, cái giá cao sẽ khó có thể lường được.
Tựa như mới vừa rồi, quản lý bộ tài vụ chỉ tính sai một chút về kế hoạch dự định, đã bị gọi vào phòng Tổng giám đốc, sau khi đi ra liền thấy anh ta trở lại phòng làm việc bắt đầu thu thập vật phẩm riêng tư của mình, không cần phải nói, hẳn là bị sa thải rồi.
Cố Thịnh là người có biệt danh mặt sắt, không chút lưu tình với đối thủ trên thương trường, mà đối đãi thuộc hạ cũng rất nghiêm nghị. Nhưng có gặp qua Tổng giám đốc Cố hôm nay, bọn họ mới biết, trước kia anh ‘nhân từ’ cỡ nào. Chỉ trong một buổi sáng, đã có nhiều trưởng bộ phận bị gọi vào, lúc đi ra, không một người nào không phải mặt xám mày tro, bọn họ biết, hôm nay tâm tình tổng giám đốc thật rất không tốt!
Cả buổi sáng Cố Thịnh làm việc đều không thuận mắt, kể từ lúc ra cửa, trong đầu anh luôn hiện ra bóng dáng của Tả Tình Duyệt. Điều này làm cho anh rất căm tức, sinh ra một loại sợ hãi mãnh liệt đối với sự tưởng tượng này.
Tựu như hiện tại, là lúc nên dùng bữa, trong đầu của anh lại hiện ra bộ dạng Tả Tình Duyệt bận rộn ở phòng bếp, nhớ lại mùi vị bữa ăn sáng hôm nay.
"Đáng chết!" Anh làm sao vậy?
Ánh mắt rơi trên điện thoại, thần sắc Cố Thịnh ngẩn ra, bị một ý niệm đột nhiên nhảy ra hù doạ, anh muốn gọi điện thoại cho cô, muốn biết cô đang làm gì?
Mà tay của anh tựa hồ đã không chịu khống chế cầm điện thoại lên, gọi về số nhà.
"Cậu chủ, xin chào, xin hỏi có gì phân phó?" Nghe điện thoại chính là quản gia.
Cố Thịnh nhíu chặt mi tâm, muốn bảo quản gia gọi Tả Tình Duyệt tới nghe điện thoại, làm thế nào cũng nói không ra miệng, trên mặt trồi lên vẻ lúng túng, "Cô chủ đâu?"
Cố Thịnh sờ sờ lỗ mũi, tựa hồ đang che giấu cái gì.
"Cô chủ đang dùng bữa ạ." Quản gia nhìn về phía phòng đàn, chính xác là, cô chủ đang dùng cơm ở phòng đàn.
Dùng cơm? lông mày nghiêm nghị của Cố Thịnh hơi giãn ra một chút, động tác cô dùng cơm rất tao nhã, không hơn không kém đại gia khuê tú, xem ra vợ chồng Tả thị dạy dỗ cô vô cùng tốt!
"Buổi sáng cô ấy đã làm gì?" Cố Thịnh đột nhiên mở miệng.
"Cô chủ đều ở phòng đàn luyện đàn, không có ra cửa!" Quản gia cố ý cường điệu câu sau.
Luyện đàn? Anh nhớ lại Tả Tình Duyệt trước khi kết hôn, tựa hồ rất hứng thú với piano, trong đoạn thời gian đeo đuổi cô, anh vì hợp ý, còn cố ý an bài bọn họ đi xem mấy buổi đại nhạc hội, khi đó, anh có thể cảm giác được yêu thích của Tả Tình Duyệt đối với Piano.
Chỉ là, trong nhà cũng không có Piano, cô làm sao đánh đàn?
Trong lòng ôm cái nghi vấn này, nhưng Cố Thịnh không tiếp tục hỏi, nhìn bữa ăn nhanh đắt tiền trước mặt, Cố Thịnh nhíu chặt mi tâm, lạnh lùng phân phó một câu, "Nói với cô chủ, bảo cô ấy đem bữa trưa đến công ty cho tôi!"
Anh không thể không thừa nhận, dù thức ăn này đắt giá, nhưng mùi vị vẫn không ngon bằng Tả Tình Duyệt làm!
Anh đột nhiên muốn ăn món cô làm, không chờ quản gia đáp lại, Cố Thịnh liền cúp điện thoại, nghĩ đến một lát Tả Tình Duyệt sẽ xuất hiện ở trước mặt mình, khóe miệng anh nâng lên một nụ cười, làm cho người ta suy nghĩ không ra. . . . . .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]