Vậy nên, đối với Tần Thế Vỹ, Tần Gia Hào và toàn bộ Tần Gia đều là những kẻ thù không đội trời chung. Sự hiện diện của anh trong Tần Gia không phải vì lòng trung thành, mà là một phần trong kế hoạch trả thù đầy toan tính.
Thế Vỹ không chỉ muốn đòi lại công bằng cho mẹ, mà còn muốn giành lại tất cả những gì đáng ra thuộc về bà. Từng bước anh chiếm được lòng tin của Tần Gia Hào, dùng sự tận tụy giả tạo để leo lên vị trí quan trọng trong gia đình. Tất cả những nỗ lực đó đều vì mục tiêu duy nhất: chờ đến ngày đủ sức mạnh để đánh đổ Tần Gia, khiến họ phải trả giá.
Tuy nhiên, giữa những toan tính lạnh lùng đó, sự xuất hiện của Tinh Dương đã khiến lòng anh dao động. Ở cô, anh nhìn thấy hình ảnh của chính mình, một người mang theo gánh nặng của quá khứ, sống trong hận thù nhưng vẫn giữ một chút mềm yếu, một chút khát vọng được giải thoát.
Tuy nhiên, chính sự dao động ấy đã trở thành điểm yếu chí mạng của Thế Vỹ. Vì Tinh Dương, anh bắt đầu chần chừ trước những quyết định vốn dĩ phải lạnh lùng và dứt khoát. Anh không muốn cô bị cuốn vào vòng xoáy của mưu đồ tàn nhẫn này, nhưng cũng chẳng thể đủ dũng cảm để từ bỏ tất cả vì cô.
Tinh Dương hiểu rõ sự mâu thuẫn trong lòng Thế Vỹ, và cô không trách anh vì điều đó. Thay vào đó, cô lợi dụng sự tồn tại của anh để tạo thế cân bằng trong cuộc chiến với Tần Gia Hào. Cô biết, chỉ cần Thế Vỹ vẫn còn đứng giữa hai bên, Tần Gia Hào sẽ không dám mạo hiểm động đến cô. Vì con trai, ông ta buộc phải kiềm chế, ít nhất là cho đến khi mọi kế hoạch của ông ta được hoàn tất.
Ba ngày trôi qua kể từ khi Tinh Dương bị bắt, không khí trong Tần gia trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Những bữa tối thường ngày vốn đầy tiếng nói cười nay chỉ còn là sự im lặng nặng nề.
Tần Gia Hào ngồi ở vị trí chủ tọa, gương mặt nghiêm nghị như muốn áp đặt sự bình tĩnh lên cả bàn ăn. Nhưng ai cũng hiểu, sự căng thẳng đang len lỏi trong từng người.
Tần Thế Nam ngồi một góc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn trước mặt mà không hề động đũa. Sự thất thần của anh khiến Tần Gia Hào càng thêm cau mày.
"Con không ăn thì về phòng đi" ông ta lên tiếng, giọng lạnh lùng. "Đừng ngồi đó mà tỏ ra bất mãn."
Thế Nam ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo đối diện với cha mình. Không nói thêm lời nào, anh đứng dậy, đẩy ghế về phía sau rồi rời khỏi bàn ăn, từng bước chân nặng nề đầy bất mãn.
Dương Nhã Linh nhìn theo bóng lưng con trai, thở dài rồi lên tiếng, giọng pha chút trách móc lẫn khuyên nhủ:
"Chuyện này đã có cảnh sát xử lý, con lo lắng đến mức này để làm gì? Đâu phải là lỗi của chúng ta."
Lời nói của bà vang lên trong không gian yên ắng, nhưng Thế Nam không dừng lại. Anh bước ra khỏi phòng, như thể chẳng muốn nghe thêm bất cứ lời nào từ họ.
Tần Thế Nam ngồi trong phòng, ánh đèn bàn hắt xuống khuôn mặt mệt mỏi của anh. Tay anh vô thức siết chặt chiếc bút trên bàn, trong đầu không ngừng tái hiện lại ánh mắt của Tinh Dương hôm đó.
"Rốt cuộc em muốn nói cái gì?" Anh lẩm bẩm, giọng khàn đặc, như đang chất vấn chính mình.
Ánh mắt cô lúc đó không chỉ là sự lo lắng, mà còn như chứa đựng một lời nhắn gửi, một thông điệp mà anh chưa thể hiểu ra.
Ở phòng ăn Tần Gia Hào tức đến mức mặt đỏ bừng, tay ôm chặt lấy ngực,
từng cơn ho khan không ngừng vang lên. Tần Thế Vỹ lập tức đứng dậy, nhanh nhẹn bước tới vỗ nhẹ lưng ông, giọng nói trầm ổn đầy vẻ an ủi:
"Ba đừng nóng, giữ sức khỏe quan trọng hơn. Thế Nam cũng chỉ vì lo cho Tần gia nên mới hành xử như vậy. Để con đi lấy thuốc cho ba.
Nói xong, Thế Vỹ bước đi, để lại một không gian tĩnh lặng đầy căng thẳng trong phòng. Tần Gia Hào gắng gượng lấy lại hơi thở, ánh mắt vẫn không giấu nổi sự bực bội.
Tần Thế Vỹ trở lại với hộp thuốc trên tay, nhanh chóng đưa cho Tần Gia Hào rồi rót một ly nước. "Ba uống thuốc đi, đừng để những chuyện nhỏ nhặt làm ảnh hưởng đến sức khỏe."
Tần Gia Hào nuốt viên thuốc, ánh mắt sắc bén vẫn dán chặt vào bóng dáng Thế Nam đã khuất dạng từ lâu. Ông lắc đầu, giọng trầm đục đầy bất mãn: " Tinh Dương bị bắt ai cũng lo lắng, nhưng làm gì có ai hành xử như nó chứ, không biết lớn nhỏ."
Thế Vỹ đứng bên cạnh, ánh mắt khẽ lóe lên tia suy tính, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm nhiên: " Chúng ta không biết ý đồ bọn chúng khi bắt Tinh Dương là gì như vậy cũng rất khó giải quyết, nếu bọn chúng muốn tiền thì đã không làm thể."
Tần Gia Hào nhíu mày, sự nghi ngờ hiện rõ trong ánh mắt. Ông chống tay lên bàn, giọng nói chậm rãi nhưng đầy uy quyền:
"Ý con là bọn chúng không chỉ nhằm vào Tinh Dương, mà có thể là thứ khác?"
Thế Vỹ gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng: "Chắc chắn là vậy. Nếu mục tiêu của bọn chúng là tiền, chúng đã đưa ra yêu cầu từ sớm. Nhưng cho đến giờ vẫn chưa có bất kỳ động thái nào. Điều này chứng tỏ, việc bắt Tinh Dương chỉ là bước đầu tiên trong một kế hoạch lớn hơn"
Tần Gia Hào im lặng, ánh mắt sắc lạnh dần dần hướng về một góc xa xăm. Ông chậm rãi nói:
"Chuyện này càng kéo dài càng bất lợi. Nếu bọn chúng thực sự nhằm vào Tần gia, ta không thể để thế bị động như vậy."
Thế Vỹ đứng thẳng người, giọng nói đầy cương quyết: "Con sẽ tiếp tục theo dõi. Nếu có bất kỳ thông tin gì, con sẽ báo ngay cho ba"
Tần Gia Hào gật đầu, ánh mắt thoáng lóe lên vẻ hài lòng. "Tốt, Thế Vỹ, ba giao chuyện này cho con. Cẩn thận với mọi động thái, nhưng nhớ, không được để Thế Nam làm rối tung lên"
Thế Vỹ mỉm cười, cúi người cung kính: "Con hiểu, ba cứ yên tâm"
Thế Vỹ gật đầu, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười không rõ ý. Anh quay trở lại chỗ ngồi, nhưng trong lòng đã âm thầm tính toán bước tiếp theo cho riêng mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]