Tần Thế Nam nhìn cô, ánh mắt không rời, sự kiên quyết trong anh vẫn không hề giảm đi. Anh bước gần hơn, giọng nói trầm nhưng chắc nịch: "Dù là ai cũng được, chúng ta sẽ đối mặt cùng nhau mà. Em không phải người sẽ vì danh lợi mà làm chuyện đó, nói với anh đi, là họ ép buộc em, đúng không ? "
Tinh Dương quay mặt đi, sự bực bội và tuyệt vọng lộ rõ trong ánh mắt. Cô biết, dù có giải thích thế nào, anh cũng sẽ không hiểu được. Đối với cô, những gì đã qua không thể thay đổi, và tương lai cô đã sắp xếp cho chính mình là điều duy nhất quan trọng.
"Anh không hiểu đâu," cô thì thầm, "và anh sẽ không bao giờ hiểu được."
Tần Thế Nam bước đến, dừng lại trước mặt cô. "Vậy thì em giải thích đi, em nói anh sẽ tin mà
Tinh Dương nhìn anh, đôi mắt đầy mâu thuẫn. Cô cắn chặt môi, như đang đấu tranh nội tâm dữ dội. Một phần trong cô muốn nói ra tất cả, nhưng phần khác lại muốn giữ kín.
Em..."
Đoàng*
Đột nhiên, tiếng súng nổ vang rền phá vỡ không khí yên tĩnh, tiếp theo là những tiếng la hét hoảng loạn vang lên từ khắp nơi. Bên ngoài, hàng chục chiếc xe bất ngờ xuất hiện, bao vây toàn bộ khách sạn.
Tinh Dương lập tức nhận ra có chuyện không ổn. Ánh mắt cô lóe lên sự cảnh giác, không hề chần chừ, cô đẩy mạnh Tần Thế Nam vào một góc khuất.
"Đừng ra ngoài!" Cô ra lệnh, giọng nói đầy quyết đoán.
Nhưng chưa kịp quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bay-hon-nhan-chi-dau-toi-doi-chi-ly-hon-/3739081/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.