Một viên cảnh sát tiến lại gần đội trưởng, thấp giọng báo cáo:
"Thưa đội trưởng, chúng tôi đã kiểm tra tất cả các phòng, ngoại trừ những phòng thuộc Tần gia. Vệ sĩ của họ đứng canh bên ngoài, không cho phép ai vào. Chúng tôi không biết nên xử lý thế nào."
Đội trưởng nghe xong, gương mặt thoáng hiện vẻ khó xử. Ông nhìn về phía Dương Nhã Linh và Tần Gia Hào, họ vẫn đang toát lên khí thế áp đảo.
"Để tôi xử lý," đội trưởng đáp, giọng quyết đoán nhưng không giấu được sự căng thẳng.
Ông bước đến trước mặt Dương Nhã Linh, cúi nhẹ đầu:
" Tần phu nhân, rất xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng đây là nhiệm vụ tối quan trọng. Chúng tôi cần được phép kiểm tra tất cả các phòng, bao gồm cả phòng của Tần gia, để đảm bảo không bỏ sót bất cứ điều gì."
Dương Nhã Linh nghe vậy, lập tức nhíu mày, giọng nói lạnh lùng đầy uy quyền:
"Phòng của Tần gia mà cũng cần kiểm tra? Các người có biết mình đang nói gì không? Đừng tưởng có tấm huy hiệu kia mà muốn làm gì thì làm."
Đội trưởng cảm nhận áp lực đè nặng nhưng vẫn giữ bình tĩnh:
"Phu nhân, chúng tôi biết đã gây ra phiền toái cho mọi người, và tôi cam đoan sẽ rất nhanh chóng, chỉ cần xác minh rằng không có bất kỳ vật phẩm đáng nghi nào trong phòng. Đây là quy định từ cấp trên, tôi rất mong nhận được sự hợp tác."
Tần Gia Hào từ nãy vẫn im lặng, nay chậm rãi lên tiếng, giọng trầm ấm nhưng sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bay-hon-nhan-chi-dau-toi-doi-chi-ly-hon-/3735309/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.