Trong bóng tối, ánh mắt Tần Thế Nam trở nên khó lường, giọng nói mang theo chút thờ ơ:
"Trò gì cơ?"
Tinh Dương xoay người nhìn anh, dáng vẻ nghiêm túc hiếm thấy:
"Trò vụng trộm này... Anh cũng không định chơi cả đời chứ? Bao giờ anh mới thấy chán?"
Câu nói thẳng thắn của cô làm bầu không khí bỗng chốc trở nên nặng nề. Vẫn là giọng điệu khiêu khích thường ngày, nhưng ẩn chứa sự nghiêm túc.
Tần Thế Nam khẽ nhếch môi, nhưng không cười. Giọng anh trầm xuống, mang theo sự chân thành ít thấy:
"Thế còn em? Chẳng lẽ em định diễn vai vợ hiền của Tần Thế Vỹ cả đời sao? Bao giờ em mới chán? Bao giờ mọi chuyện mới kết thúc?"
Sau một hồi im lặng, Tinh Dương lên tiếng, giọng nói pha chút lạnh nhạt: "Anh để tâm chuyện đó làm gì? Có liên quan gì tới anh đâu."
Tần Thế Nam nhíu mày, ánh mắt đầy ấm ức như bị cô gạt khỏi câu chuyện: "Sao lại không liên quan?"
Cô bật cười khẽ, nhưng trong giọng nói lại có chút phiền muộn, nửa thật nửa đùa
"Liên quan chỗ nào? Chẳng lẽ anh yêu tôi sao?"
Tần Thế Nam yên lặng không nói, ánh mắt nhìn cô trong bóng tối sâu thẳm đến mức khó đoán.
Tinh Dương bật cười, giọng điệu cố ý pha chút trêu chọc để phá vỡ sự căng thẳng:
"Sao thế? Tôi nói đúng rồi à?"
Anh vẫn không trả lời, chỉ nhẹ nhàng đưa tay chạm vào gò má cô, ngón tay lướt qua làn da mềm mại.
"Em nghĩ tôi đang đùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bay-hon-nhan-chi-dau-toi-doi-chi-ly-hon-/3733127/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.