Anh đang ngồi trong phòng ngủ để làm việc, Y Phong không có thói quen ngủ sớm nên giờ này đối với anh vẫn chưa phải là muộn.
Đang chăm chú xem lại mớ tài liệu, anh đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Y Phong cất lời:
- Ai đó?
Giọng nói nhỏ nhẹ từ bên ngoài vọng vào trong:
- Là em đây, anh mở cửa cho em có được không?
Y Phong nhíu mày khó hiểu, anh bước đến mở cửa, nhìn thấy Mộc Đoan mặc bộ quần áo ngủ dâu tây, trên tay còn ôm chặt chiếc gối nằm. Anh thật không biết mình vừa cưới vợ hay nhận thêm một bé gái đây.
- Có chuyện gì?
Vẻ mặt cô có chút thản thốt, đôi mắt to tròn long lanh hoang mang nhìn anh:
- Trời mưa lớn quá em...em sợ...Anh cho em ngủ ở phòng anh được không?
Y Phong lạnh lùng chẳng chút động lòng với người con gái đang lo sợ mà van xin anh:
- Liên quan gì đến tôi?
Lời vô tâm từ anh khiến cô đau lòng lẫn hụt hẫng. Ánh mắt cô thất vọng, u buồn.
- Về phòng đi.
Vừa dứt câu anh đóng sầm cửa lại. Cô sững sờ trước hành động và thái độ từ anh.
Bỗng trời rầm một tiếng lớn, cô hoảng sợ, khóe mắt đọng lệ, đường cùng nên tiếp tục nài nỉ người đàn ông vô cảm kia:
- Em năn nỉ anh mà, em sợ lắm, em chỉ xin ngủ nhờ đêm nay thôi. Em sẽ ngủ ở sofa. Tuyệt đối không làm phiền đến anh.
Đáp lại sự cầu xin thật tâm của cô vẫn là khoảng không im lặng. Mộc Đoan buồn bã, ôm chặt chiếc gối trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bay-hoa-hong-buoc-vao-tim-anh/436175/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.