Editor: YuuNam Chức mất ngủ.
Tây ngốc: [Nói gì thì nói]
Cô trêu chọc: “Ảnh chụp cũng tạm thôi. Em có một người bạn học cũ chụp ảnh rất đẹp, mấy tấm ảnh cậu ấy chụp cho em đẹp như trang bìa của tạp chí vậy.”
Cô đã tỉnh lại vô số lần vào lúc nửa đêm.
rạn san hô
Lần nào cô cũng đi ra phòng khách để kiểm tra cái điện thoại nằm trơ trọi và đang được sạc trên ghế sofa, nhưng chẳng có một cái tin nhắn nào cả.
Anh Trần: [Định hãm hại Chức Chức Tử của tớ sao? Định đi tìm đường chết à]
“Trợ lý Phương.” Nam Chức cười trừ nói: “Anh biết mấy giờ rồi không?”
Nam Chức ngơ ngẩn bước lên máy bay.
Cuối cùng, cô không biết mình tức giận hay là thấy tủi thân nữa, dần ngủ thiếp đi.
Hoàng hôn càng thêm rực rỡ.
“Cô Nam, tôi, tôi xin lỗi.”
Biển San Hô
*
Cô đột nhiên kêu lên: “Quýt nhỏ? Quýt nhỏ phải làm sao? Anh việc gì phải gấp gáp vậy hả? Em đều chưa…”
Đinh đong! Đinh đong! Đinh đong đinh đong!
Ngôn Trạm mới đến được 5 phút, tài liệu trên tay còn chưa xử lý xong.
Tiếng chuông cửa gấp gáp như những đòn búa gõ cộp cộp liên tục vào trán Nam Chức.
“Vậy lần sau hãy bàn bạc với em trước được không.” Cô ôm lấy cánh tay anh, buồn bực nói: “Nếu anh cứ như vậy, em chỉ sợ sau này có người nào bắt nạt em, anh sẽ tới tận nhà ám sát người ta mất.”
Cô trở mình, ôm chăn bông tiếp tục ngủ, nhưng chuông cửa vẫn không ngừng vang lên. Quýt nhỏ còn say sưa tham
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bay-diu-dang/526556/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.