Lão Đạo Sĩ đã rơi vào trầm tư một lúc lâu, sau đó ông đã đưa ra quyết định cuối cùng mà thở dài lên tiếng :
"Hazz mặc dù mình không muốn làm điều đó, bởi vì dù gì ông ấy cũng là ân nhân của mình. Nhưng mình buộc lòng phải phản bội ông ấy. Bởi vì hắn ta đã cứu mình và mình đã hứa với hắn..."
Sau đó Lão Đạo Sĩ đã đưa tay tạo ra một cái hố màu vàng trên bức tường, rồi ông cũng dần bước qua bước tường đó ông lên tiếng :
"Sau nhiều năm thì cuối cùng mình cũng đã quay trở lại nơi này ! Thôn Mao Trạch. Nơi này vẫn như cũ chả có gì khác với lúc trước. Khi mình bị đuổi khỏi đây !"
Giờ đây lão đạo sĩ nhìn xung quanh, xung quanh là những căn nhà đơn sơ sụp sụp được lộp bằng lá chanh, giờ đây ông bắt đầu đi, đi mãi một lát lâu thì đã đến một căn nhà nọ. Căn nhà kia giờ đã khóa cửa, lão đạo sĩ bắt đầu lên tiếng kêu người bên trong mở cửa : "Trạch Ma ! Trạch Ma ông có ở nhà không !"
Kêu một lúc lâu không thấy ai ra lão đạo sĩ tự hỏi:
"Hắn không có ở nhà ? Vậy hắn ta đi đâu rồi ?"
Đang suy nghĩ bỗng có tiếng mở cửa vang lên, giờ đây trong sự vui mừng lão đạo sĩ bắt đầu quay người lại, ông nhìn chăm chăm vào Trạch Ma mà lên tiếng :
"Ông đây rồi ! Tôi còn tưởng là ông không có nhà chứ !"
Trạch Ma giờ đây lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bay-cua-quy/2701007/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.