Vốn Thẩm Triết Quân muốn ở lại là có nhiều mục đích với Cố Y Thư. Người đàn ông muốn nhân cơ hội để tạo sự gần gũi thân thuộc, đồng thời cũng để chăm sóc, bởi hắn sợ trong quá trình ở một mình. Cô gái nhỏ chỉ vì vài giây phút tiêu cực mà tự hành hạ chính mình.
Chỉ nghĩ đến đó, Thẩm Triết Quân cũng đủ sợ hãi. Cứ hễ nghĩ việc Cố Y Thư sẽ bị thương, tim người đàn ông cứ thế quặn thắt liên hồi.
Cố Y Thư ngẩng nhìn người đàn ông thì hơi ngạc nhiên, rồi cũng không hề cản.
“Được.”
Thẩm Triết Quân liền bước vào không nghĩ ngợi. Cố Y Thư đứng nơi khu phòng, tay đặt lên tay nắm cửa. Chầm chậm đóng lại.
Người đàn ông này có làm gì cô không?
Đó là suy nghĩ đầu tiên hiện lên.
Căn phòng giờ chỉ có hai người. Cho dù nhỏ, nhưng vẫn có các gian phòng đều đặn, nói là phòng thì không hẳn, trên căn bản chỉ là một góc nhỏ được phân tách ra từ một gian phòng.
“Nơi đây không đủ tiện nghi, tôi sợ sẽ không đủ vật dụng để ngài sử dụng.”
“Không sao.”
Thẩm Triết Quân nhàn nhạt đáp, nhưng sâu thẳm ánh mắt dần dâng lên tia vui vẻ mà chính hắn cũng chẳng thể giấu được.
Nơi đây chỉ có một căn phòng ngủ nhỏ.
Có riêng một góc để Cố Y Thư làm việc, nơi đó chung quy là bút và giấy vẽ rải rác. Phía trên còn là một chiếc bàn làm việc.
Chỉ là, ngước nhìn một lúc tầm mắt người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bay-anh-re-la-tinh-nhan/3612405/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.